Rafael bảo Bá Tước dụ Hổ trắng ra chỗ khác để Quách Cao Minh nhảy vào lấy vật phát sáng ở giữa hồ nước.

“Sao anh không tự đi mà xuống?”

Đám người Ngụy Bắc tỏ ra bất bình, suốt dọc đường đi Rafael đã giành hết những việc nhẹ nhàng.

So về thể chất và kỹ năng, Rafael lẫn Quách Cao Minh đều sàn sàn ngang nhau, rớt xuống hồ thì lớp kem bôi trên người sẽ trôi đi hết, để lộ ra là nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Mặc cho họ phản đối ra sao đi nữa, đến cuối cùng vẫn quyết định như cũ, vì Bá Tước chỉ nghe lệnh của Rafael.

“Cẩn thận nhé”

Kiều Bích Ngọc nhắc nhở anh: “.. Không biết có phải do em gặp ảo giác không mà lần trước đi tới giữa hồ, dường như có một làn sóng năng lượng vô hình rung động dập dềnh tỏa ra tứ phía, kêu gọi muông thú”

Quách Cao Minh gật đầu với cô, nhanh nhẹn đi sát tới hồ nước, khắp xung quanh, đám Ngụy Bắc và Hầu Tử đã siết chặt vũ khí trong tay, bày sẵn thế đợi quân địch đến.

Quách Cao Minh giỏi bơi lội, anh nhảy và lặn xuống một cách nhẹ nhàng, bới đến giữa hồ bảng tốc độ nhanh nhất, vật thẳng đứng tỏa ánh vàn lấp lánh kia ở dưới đáy hồ.

Nước hồ lạnh lẽo, trong suốt, gần như không có tạp chất, không có rong rêu, không hề có cá tôm, Quách Cao Minh lặn xuống tận đáy, nhìn về phía đốm sáng kia, trong lòng bỗng có một cảm giác bình yên tĩnh lặng không giải thích được.

Nhưng khi Quách Cao Minh với tay ra định lấy, anh còn chưa chạm tới thì đã vội rụt ngay tay lại.

Quách Cao Minh nhăn mặt, anh xác nhận đây chính là cây quyền trượng đã mất khi trước, ngón tay anh còn chưa chạm được vào thì đã cảm thấy sức nóng hơn nghìn độ như nham thạch núi lửa sục sôi Anh lo lắng dáo dác nhìn quanh, không có công cụ nào thích hợp, bèn nghĩ ra một cách.

Quách Cao Minh nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, định dùng chiếc áo sơ mi làm dây buộc để kéo quyền trượng lên.

Quách Cao Minh đang địch quấn chiếc áo lên cây quyền trượng và thắt nút, nhưng anh chữa lại gần thì cây quyền trượng đã như thể có linh hồn, tạo ra một đợt sóng năng lượng dưới đáy hồ trong suốt, đánh bật cả người anh trở lại.

Tuy nguồn năng lượng này không lớn, nhưng Quách Cao Minh vẫn lấy làm kinh ngạc, có vẻ như cây quyền trượng từ chối cho phép anh lại gần.

Nhặt lên một hòn đá dưới đáy hồ, Quách Cao Minh thử ném về phía cây quyền trượng dựng thẳng đứng, rõ ràng còn chưa hề chạm tới thì hòn đá đã bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh bật lại.

Lúc này, đám Ngụy Bắc đang canh gác phía trên bắt đầu tỏ ra sốt sắng, hét lên về phía hồ nước: ‘Cậu chủ Quách, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Quách Cao Minh đã nhịn thở lặn xuống dưới đáy liền một mạch hai mươi phút, sắp sửa đạt đến giới hạn của anh.

Kiều Bích Ngọc cũng hồi hộp tiến sát lại gần hồ xem xét. Không lâu sau, nước ở giữa hồ sủi bọt lăn tăn, rồi bỗng nhiên, một sức mạnh vô hình dập đềnh lan ta từ chính giữa mặt hồ, giống như gió lốc bất ngờ ập tới, đẩy ngã hết thảy đám người đang đứng ven bờ.

Chưa kịp phản ứng lại thì Quách Cao Minh đã nhảy vọt lên khỏi hồ nước, anh cởi trần, sắc mặt nhợt nhạt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn.

“.. Anh sao thế, mau lên bờ” Kiều Bích Ngọc cuống quýt hô gọi ‘Và gần như cùng lúc đó, khu rừng rậm phía sau lưng họ vang lên tiếng hổ gầm giận dữ, và cả âm thanh của đám thú hoang chạy tán loạn điên cuồng làm rung chuyển mặt đất.

“Mau lên bờ đi, lũ động vật hoang dã sắp đến rồi”

Lục Khánh Nam cầm một cây tre dài vươn ra mặt nước, cố gắng kéo Quách Cao Minh lên bờ, Quách Cao Minh cũng không dám chần chừ, tay phải anh túm lấy cành tre, đồng thời cũng ra sức bơi. Đám động vật hoang dã trong rừng rậm như nghe được lời kêu gọi nào đó, điên cuồng lao tới, kêu gào, gầm rú.

Quách Cao Minh vừa bò được lên đến bờ thì Lục Khánh Nam trông thấy tay trái của anh giống như bị loét do vết bỏng nặng gây ra, đang định cất tiếng hỏi thì đúng lúc này, một bóng dáng khổng lồ trắng muốt ập tới tấn công, kèm theo tiếng hổ gầm vang. Quách Cao Minh vẫn chưa đứng vững đã bị Hổ trắng vồ tới đè xuống, lại lăn ngược trở lại hồ nước.

Hổ trắng mất kiểm soát vì cơn thịnh nộ, gầm lên, nhe hàm răng hổ trắng muốt định lao vào cắn cổ Quách Cao Minh. Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen tròn trịa bé nhỏ nhảy vọt lên lưng hổ, Bá Tước giơ bộ móng vuốt sắc nhọn cào lên mông Hổ trắng, chớp mắt đã cứa ra một vệt máu sâu và dài, máu có màu đen.

Móng của Bá Tước mang chất độc cực mạnh.

Bị tập kích bất ngờ, Hổ trắng đau đớn gào rống, theo bản năng thả Quách Cao Minh ra, lập tức quay đầu truy đuổi kẻ thù, nhưng Hổ trắng không thấy được Bá Tước đang bò sấp trên lưng nó.

Kiều Bích Ngọc đứng cánh đó không xa kinh hãi chứng kiến tất cả, suýt nữa nghẹn thở, may mà trước đó cô đã bắt Bá Tước tới và bôi lên thứ kem thần thánh mà nó không thích chút nào.

Nhân lúc hai con vật họ nhà mèo đuổi giết nhau, Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam cũng vội vã kéo Quách Cao Minh dưới hồ lên. Quách Cao Minh bị sặc mấy ngụm nước, ngoài bàn tai trái bị bỏng nặng ra thì không có vết thương nào khác.

Nhưng phía sau lưng họ, một bầy mười mấy con sói trưởng thành, ba con báo hoa mai, và cả từng bầy cáo, lợn rừng, trâu rừng, và hàng chục con kền kền khổng lồ sải cánh bay lượn giữa trời. Nghe tiếng chạy từ nơi xa làm rung chuyển mặt đất, có lẽ vẫn còn nhiều loài động vật hoang dã đang lao tới.

Đám con thú hoang này bỗng đâu chạy tới bao vây lấy họ, nhìn những con vật to lớn ấy, Lục Khánh Nam không khỏi nuốt nước bọt, dù họ có bao nhiêu súng đạn đi chăng nữa cũng không đủ.

“Đừng nhúc nhích, đừng phát ra tiếng động” Rafael cũng sốc trước cảnh tượng này.

Không biết là sức mạnh nào đã kêu gọi dã thú khắp nơi đến.

Một con kền kền bay lơ lửng trên mặt hồ, tạo nên chiếc bóng khổng lồ, và cả tiếng vẫy cánh phần phật mang theo gió lớn thổi tóc Kiểu Bích Ngọc tung bay. Cô mím chặt môi, nín thở, chỉ sợ rủi bị đám dã thú phát giác.

Còn Quách Cao Minh sau khi lên bờ, họ cũng kịp thời bôi kem hoa sen lên người anh.

Kiều Bích Ngọc xót xa khi thấy bàn tay trái của anh loét ra vì bỏng.

Bị cả đám thú rừng to lớn hung hãn bao vây, họ giống hệt như bù nhìn rơm không dám động đậy. Đừng nói đến chuyện cầm vũ khí, sợ rằng tay chưa kịp chạm vào súng thì đã bị giày xéo chết.

Hình như các loài động vật ở nơi này không thích mùi của loại kem đặc chế kia, đám dã thú tỏ ra khó chịu, chúng gào rống về phía họ đang đứng, hai chỉ trước cào miết trên mặt đất.

Bá Tước cũng rất ghét mùi này, nó bị bôi thử kem đặc sệt nặng mùi ấy khắp người, cực kì khó chịu, nó cào Hổ trằng mấy nhát, nhảy lên nhảy xuống, rồi lại chạy tới cào lưng một con lợn rừng, như thể đang giải tỏa cơn bực bội.

Da lợn rừng có dày cách mấy cũng không ngăn được bộ móng nhọn của Bá Tước. Cả đám dã thú bắt đầu trở nên náo loạn, gào rống, căn xé lẫn nhau.

Đám người Rafael chớp thời cơ chạy ngay tới bờ hồ, tránh không bị vạ lây. Cùng lúc họ cũng phát hiện ra rằng đám thú hoang kia không muốn đến gần hồ, cũng không thấy có con vật nào uống nước trong hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play