Chân núi, khắp núi đồi đều là thảm thực vật màu xanh lục, rất giống với sen, lá cây hình tròn màu xanh, cực kỳ dày và mọng nước.

Thực vật lớn như vậy, Kiều Bích Ngọc rơi vào bên trong, giống như cô bé tí hon rơi vào trong vườn hoa, dưới cái nhìn của cô tất cả lá cây cánh hoa đều rất lớn Bông của cây này màu đỏ tươi, trái của nó giống đài sen, hoa to như hoa hướng dương, có nhiều quả, loại quả này chứa hàm lượng nước rất cao, nếu bị bóp vỡ, sẽ có một chất lỏng sânh sệch màu xanh giống huỳnh quang chảy ra, mang theo mùi hắc như amoniac.

Kiều Bích Ngọc không biết loại thực vật này có độc hay không.

Lúc này toàn thân cô đều nhuốm chất lỏng sềnh sệch màu xanh kia, cũng không có cách nào để tẩy rửa, có thể nhìn thấy gần đây không có sông.

Chịu đựng đau nhức của vết thương trên người, Kiều Bích Ngọc leo xuống khỏi lá cây, trên mặt đất dính bùn đất màu đen, may cũng không xốp lắm, cô chạy nhanh tạo nên những vết lõm của dấu chân dưới đất.

Giữa hồ đột nhiên cô bị khổng lồ quắp bay lên bầu trời, không biết Quách Cao Minh bọn họ thế nào rồi €ô chỉ muốn đưa tay lên thứ đang sáng lên giữa hồ, lại đột nhiên bị thú hoang bốn phía tấn công.

Cô lại phải chạy trở về.

Dù dựa vào năng lực của cô không giúp được gì…. ít nhất…. cũng không để cho bọn họ lo lắng.

… Nói cho họ biết, cô còn sống.

Bị móng chim khổng lồ kia quắp bay trên bầu trời, nhưng cũng chỉ mấy phút đồng hồ, mà Kiều Bích Ngọc cổ gắng dùng chân mình leo lên nhưng mãi vẫn không được, Kiều Bích Ngọc cực kỳ mệt mỏi.

Cho đến khi cô thấy mình không còn sức để chịu nối nữa, ngồi sập xuống đất, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy rừng rậm phía xa bốc cháy.

rồi Khói đặc cuồn cuộn bay lên bầu trời xanh thảm Cô có chút kinh ngạc đến ngây người Trận cháy rừng không ngừng lan ra, thực vật bị ngọn lửa thiêu cháy sạch, còn có những động vật chạy tán loạn tiếng hết cuồng loạn.

Cô không biết trước đó chuyện gì xảy ra, nhưng cháy rừng chắc là do người làm Lúc cô đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng súng quen thuộc, đó là tiếng súng máy bắn liên thanh.

Trong lòng lập tức dấy lên chút hi vọng, chắc bọn họ đang bị thú hoang tấn công, cho nên dùng súng đuổi thú hoang đi, bọn họ đang ở phía trước.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc phấn khởi, lên tỉnh thần, dùng cả tay cả chân leo lên trên vách đá.

Lúc cô leo lên, quả thực nhìn thấy bóng người quen thuộc, là Quách Cao Minh Quách Cao Minh mệt mỏi ứng phó với phía trước, còn có lợn rừng ba đầu đang giãng co với anh.

Cây cối bốc cháy tạo thành một bức tường lửa, ngăn cách Kiều Bích Ngọc và anh Kiều Bích Ngọc muốn đi qua, phải đi một vòng tròn, lửa thế này không có cách nào trực tiếp xuyên qua, mà từ nơi này nhảy vào trong ngọn lửa, Kiều Bích Ngọc thấy dường như đối diện có có bóng dáng của Tang Ba, hai người họ chắc chắn đến tìm cô.

“Tang Ba!” Kiều Bích Ngọc hưng phấn hô †o một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, Quách Cao Minh phản ứng nhanh hơn, anh chợt quay đầu nhìn lại, như không ngờ hạnh phúc ập tới đột ngột như vậy, vẻ mặt của anh có chút kinh ngạc.

Tang Ba cũng theo bản năng quay đầu, biểu hiện của Tang Ba rất trực tiếp, anh ta rất hưng phấn, rống to về phía Kiều Bích Ngọc.

Bởi vì do hỏa hoạn, đám lợn rừng bao vây họ trước đó đã không dám đến gần, Quách Cao Minh nhìn thấy cô cả người chật vật.

“Cô đứng ở đó đừng nhúc nhích, đợi tôi qua” Quách Cao Minh hô to một tiếng với cô.

May mắn có một bức tường lửa, đám lợn rừng không thể tấn công cô.

Nhưng Quách Cao Minh vừa cảm thấy may mắn không bao lâu, bên Kiều Bích Ngọc đã xuất hiện vấn đề, một con hổ oai phong lẫm liệt, thình lình mà nhảy xuống trước mặt cô.

Cả người Kiều Bích Ngọc cứng ngắc, giống như chưa kịp phản ưng bị chấn động quá độ.

Con hổ trắng trước mắt rất to lớn, lông trằng như tuyết, viền đen, dưới ánh mặt trời ánh lên màu bạc. Bộ da đẹp như vậy nhưng hàm răng của hổ trắng sắc nhọn, con ngươi hung ác, làm cho người ta sợ hãi mà run lên.

Cách một bức tường lửa, Quách Cao Minh và Tang Ba đồng loạt nhìn mà giật mình.

Lúc này Quách Cao Minh thực sự không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không sợ con hổ này làm thương mình, mà bên phía Kiều Bích Ngọc ngay cả một thứ giống vũ khí cũng không có.

Quách Cao Minh nhấc súng ống lên, bản về phía hổ trằng, pẵng păng pằng. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể tạo được tác dụng khiêu khích.

Lửa đốt cháy rừng rậm nhanh chóng, ngọn lửa vàng óng chiếu lên đầu con hổ trăng 1o lớn kia,nghe thấy tiếng súng khiêu khích, hổ trắng nhìn về phía đám Quách Cao Minh.

Hổ trắng âm trầm nhìn bọn họ châm chằm, không ngừng gầm lên với bọn họ, nhưng dường như e ngại tường lửa hừng hực không thể nhảy qua tấn công bọn họ, hổ trắng có vẻ hơi nóng nảy.

Nó không ngừng gầm gừ.

Mà thừa dịp này, Quách Cao Minh hô to một tiếng: “Chạy mau”

Anh biết Kiều Bích Ngọc mà không chạy đi thì chính là ngồi chờ chết Anh thấy, chỉ cần có hi vọng nhỏ nhoi thì đều phải tranh thủ.

Thể lực Kiều Bích Ngọc thực sự không chống đỡ nổi, thân thể cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng chân sau vừa lùi một bước, chân đã nhữn ra, cả người ngã xuống đất, phía sau là vách núi dựng đứng sâu thắm.

Âm thanh Kiều Bích Ngọc ngã xuống khiến hổ trắng bất chợt quay đầu nhìn cô.

Giống như có cái gì hấp dẫn hổ trắng.

Thấy thế, Quách Cao Minh càng lo lắng, nổ súng liên tiếp về phía đối diện, nhưng lần này con hổ này dường như càng thêm hứng thú với Kiều Bích Ngọc, mũi của nó ngửi trong không khí, dường như ngửi thấy được mùi gì đó.

Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc trắng bệch, tim đập cuồng loạn, động cũng không dám động, cô đang ở trước miệng hổ.

Quách Cao Minh và Tang Ba ở bên kia gấp đến độ muốn nhanh chóng qua đó, không quan tâm tới bức tường lửa đang cháy mãnh liệt mà vọt qua đó.

Đúng như Rafael nói, biết rõ không chạy nổi, không đuổi kịp, cho dù thực sự tới được cũng chỉ còn một cỗ thi thể, bạn có thể chạy thẳng một con hổ sao.

Cô ấy đang ở trước mặt bạn.

Có thể bạn thậm chí không đánh thẳng được con súc sinh này.

Nhưng có một số việc là bản năng.

Quách Cao Minh mù quáng, cầm súng mà ra sức chạy, bước chân Tang Ba càng nhanh hơn.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu thấy họ đang chạy nhanh đến, gấp gáp hô to: “Đừng tới đây…”

Thế lửa quá lớn.

Chắc chắn cả người sẽ bị phỏng.

“Cứu không được tôi đâu, đừng tới đây….

Tôi chết, anh phải chăm sóc mình cho tốt”

Lúc này, cô cũng không sợ chết, mà là sợ bọn họ đi tới chịu chết.

Lúc Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện, biểu cảm con hổ cực kỳ kỳ dị, nó như đang bị cái gì làm khiếp sợ, con ngươi nó mở lớn.

Kiều Bích Ngọc cũng chú ý tới, con hổ trằng to lớn trước mặt lại hoảng sợ lui về phía Sau.

Hổ trắng tiếp tục ngửi khắp người Kiều Bích Ngọc.

Giống như một động vật họ mèo cực lớn, cáu kỉnh mà dùng móng vuốt bới một cái, giống như rất khổ não, sau đó lại dùng sức ngửi Hổ trắng bực tức mà gầm lên một tiếng nhưng vẫn không cắn cô, mắt nó cũng không nhìn cô chằm chằm, giống như không nhìn thấy cô, nó không phát hiện cô.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc căng thẳng, nhìn một màn khó tin trước mặt, đột nhiên trong đầu nảy lên một ý nghĩ.

“Nó không nhìn thấy tôi!”

Lúc Tang Ba muốn xông vào biển lửa, Kiều Bích Ngọc vội vàng hô to: “Quách Cao Minh, Tang Ba đừng tới đây, con hổ không nhìn thấy tôi Cô đoán, có lẽ là do chất lỏng màu lam nhạt trên người cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play