*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quách Cao Minh ra sức chạy, truy tìm bóng hình bay trên bầu trời kia.
Nhưng cho dù anh cố gắng thế nào cũng không nhanh bằng kền kền to lớn bay lượn trên bầu trời ấy.
Trời xanh mênh mông vô bờ, bóng đen ấy biến mất càng ngày càng nhỏ bé, trong lòng Quách Cao Minh tràn đầy tức giận và lo lắng.
Không thấy Kiều Bích Ngọc, trơ mắt nhìn cô biến mất trước tâm mắt anh.
Chưa từng tức giận như vậy, anh không ngừng lao nhanh về phía ấy, lảo đảo một cái, lại đột ngột bị trượt chân bởi một viên đá nhọn, chật vật ngã xuống dưới.
Quách Cao Minh vội vàng bò dậy, mà đúng lúc này, anh nghe thấy sau lưng có tiếng đánh nhau.
Vừa rồi một lòng một dạ truy tìm, giống như quên mất bản thân, mà giờ phút này mới nhận ra được hiện thực, mà lúc Quách Cao Minh ngẩng đầu lên, bóng đen nhỏ bé giữa bầu trời kia đã không còn sót lại gì cả.
Cô thật sự biến mất trước mắt anh.
Mà lúc này Tang Ba sau lưng mang theo tộc trưởng mẹ già của anh ta bị một đám lợn rừng lớn bao vây.
Những con lợn rừng này vô cùng to mọng, một đôi răng nanh sắc nhọn và to lớn, giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, mạnh mẽ lao về phía bọn họ, Tang Ba vốn không đánh lại.
Quách Cao Minh do dự một lát, anh lập tức quay đầu chạy tới Tang Ba bên kia.
“Tránh ra!” Anh hét lớn một tiếng.
Tang Ba to con này không am hiểu xài vũ khí, nhưng thấy động tác Quách Cao Minh vừa mới dùng thì nhanh chóng bắt chước học theo, anh ta cũng ra tay.
Ngay lúc bọn họ dây dưa với đám lợn rừng, từ xa truyền đến một tiếng thét chói tai mơ hồ.
Là tiếng hét hoảng sợ của phụ nữ, là Kiều Bích Ngọc.
Quách Cao Minh gần như nháy mắt quay đầu nhìn lại, cô thế mà ở ngay gần đây, hẳn là cách đó không xa, đó là con kền kền đang công kích cô? Cô rơi xuống từ trên không trung, gặp nguy hiểm sao?
Lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này Quách Cao Minh đang bị một đám lợn rừng lớn vây chặt, anh chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề trước mắt, nhanh chóng chạy qua xem tình huống của cô.
“Đốt cây đi” Quách Cao Minh lập tức ra lệnh cho Tang Ba ngắm súng phun lửa ngay một gốc cây khô.
Phóng hỏa đốt rừng rậm.
Chuyện này đối với Tang Ba mà nói là một chuyện vô cùng giật gân.
“Nhanh!”
Không biết có phải ánh mắt của Quách Cao Minh lúc này quá mức lạnh lùng kiên nghị hay là giọng điệu của anh quá lạnh lùng và kiêu ngạo, Tang Ba cảm thấy anh ta vội vàng xao động, anh ta không do dự mà vụng về dùng súng phun lửa vào một gốc cây to già khô, cây khô bén lửa, cháy xèo xèo, lập tức bùng lên.
Quách Cao Minh cũng mặc kệ vấn đề rừng rậm bị hỏa hoạn, cho dù hỏa hoạn thiêu đốt cả cánh rừng gần như không còn gì, anh cũng không quan tâm, trong lòng nổi một ngọn lửa vô danh, tức giận, căm ghét hòn đảo này, căm ghét đám súc sinh này.
Giống như lúc trước Rafael nói, cho dù cả hòn đảo này bị chìm, anh cũng không quan tâm, bởi vì lúc này anh có chuyện quan trọng hơn, đám lợn rừng này ngăn cả con đường phía trước của anh.
Kiều Bích Ngọc bên kia, cô vốn bị một kền kền to gắp lấy hai bên vai, cả người bị gắp bay lên không trung.
Kền kền quen ăn thịt thối, động vật đã chết. Ngay lúc kền kên này mang theo cô bay về phía một chỗ cao ở vách núi, lúc đáp xuống, kền kên đột nhiên nhả móng vuốt ra, Kiều Bích Ngọc bị ném xuống từ trên cao, dường như muốn cô ngã chết.
Kiều Bích Ngọc bị ném xuống trực tiếp từ khoảng khách hơn hai mét cách mặt đất, thả rơi tự do, hù dọa cô đến nỗi cô liên tục hét lên.
Cây cối cao to, nhánh cây tươi tốt, vạch rách quần áo trên người và da cô, nhưng cùng lúc đó tốc độ rơi xuống của cô cũng chậm lại.
Dưới chân núi, cây to che trời phía dưới có từng chiếc lá to lớn như lá sen, Kiều Bích Ngọc rơi bên trên một chiếc lá to như vậy, nụ hoa đã kết quả màu xanh, hoa quả bị cơ thể cô đè ép vỡ ra, chất lỏng sền sệt nhuộm khắp cơ thế cô.
Cả người Kiều Bích Ngọc tựa như bọc một lớp mứt hoa quả màu lam, dinh dính nhơn nhớt. Loại nước hoa quả này màu lam nhạt, ánh huỳnh quang, có một mùi gay mũi như khí a-mô-ni-äc.
“Toàn thân Kiều Bích Ngọc khó chịu, lúc này cũng không để ý tới những thứ này, tốc độ nhịp tim cô vẫn đập điên cuồng, ngây ngốc nhìn từng mảng thảm thực vật kỳ quái to lớn như vậy khắp bốn phía.
Trên cơ thể cô có nhiều vết thương bên ngoài, quần áo rách rưới, cánh tay và bụng dưới cũng bị nhánh cây quẹt làm bị thương chảy máu, cô đã có chút choáng váng vì đau đớn trên cơ thể, hơn nữa cô vừa bị chấn động tỉnh thần vừa sợ hãi, thực sự thì cô giống như một con chim sợ cành cong, co ro bất lực núp trên chiếc lá khổng lồ này, đầu choáng mắt hoa.
Kền kền bay vọt lên bầu trời, bóng đen to lớn đổ xuống, nó đáp xuống dường như đang tìm kiếm con mồi.
Kiều Bích Ngọc giống như động vật nhỏ bé yếu đuối gặp phải thiên địch, cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy.
Cô ngây ngốc nhìn con kền kên ấy nhào tới chỗ cô, cô không thể phản kháng, cũng không biết phải chạy đi đâu, cô rất rõ mình không chạy thẳng con chim to lớn.
Trong thế giới này không ngừng bị uy hiếp, gặp nguy hiểm, giấy dụa, chạy trốn, gặp tử thần, mà trên người cô không có vũ khí, bốn phía cũng không có ai có thể giúp cô.
Cô tuyệt vọng, Mới vừa rồi lúc bị con kền kền to lớn này gắp cô bay lên trời, cô đã sợ hãi, trong đầu đều trống rỗng, mà trên bờ vai bị móng vuốt con kền kền kia làm bị thương thì đau đớn mất cảm giác.
Kiều Bích Ngọc không chạy nổi, toàn thân cô đều đau nhức, ngay cả hít thở cũng cảm thấy nhói đau.
Giống như một con hamster bị hù dọa bể mật, thân người cong lại, cúi đầu co người lại Chờ tử thần đết Lần này, con kền kên bay xuống không dùng móng vuốt sắc nhọn để gäp cô mà nó bay lướt qua cô.
Mà trong chớp nhoáng này, hơi thở Kiều Bích Ngọc dường như khẽ ngừng, giống như: con cá năm trên thớt gỗ đột nhiên được phóng sinh.
Vẫn không dám ngẩng đầu, không dám có bất cứ động tác gì, nhưng nghe âm thanh đập cánh của con kềnh kềnh to lớn này, nó vẫn đập cánh bay lượn ở trên lãnh địa này, bay vờn quanh tìm kiếm con mồi của nó.
Dường như trôi qua thật lâu mà cũng có lẽ chỉ vừa mới trôi qua mấy phút, Kiều Bích Ngọc đã không còn khái niệm với thời gian nữa, cô chỉ cảm thấy mình ngồi xổm như thế, chân bắt đầu khế run lên.
Mà con kền kền to lớn trên đỉnh đầu kia dường như vẫn không phát hiện ra cô.
Hình như con kền kền này không nhìn thấy cô.
Tình huống này có hơi kỳ quái, trước đó cô đứng ở trung tâm hồ nước, con chim lớn này có thể chuẩn xác bắt cô, lúc này ở nơi một mảng thực vật màu xanh, cô ở ngay trên chiếc lá này, dễ thấy như thế, hẳn là rất dễ bị phát hiện.
Mà chỉ chốc lát, khi cô nghe âm thanh vẫy cánh của con kền kền to lớn kia, nó dường như hơi nóng nảy, kêu két một tiếng bén nhọn trên bên trời, dùng sức vẫy cánh bay xa.
Lúc này Kiều Bích Ngọc mới từ từ ngước cái cổ cứng đờ của cô lên.
Bầu trời xanh thẳm, điểm đen đáng sợ kia dần dần từng bước đi đến.
“Trong khoảnh khắc khóe mắt cô hơi ướt át, không biết là muốn cảm ơn Thượng Đế vẫn còn may mắn thế nào, con chim to lớn này thế mà không tìm thấy cô.
Cả người thở dài thườn thượt một hơi, thả lỏng tay chân một chút, lúc này cô mới chú ý tới thì ra toàn thân mình đều là nước hoa quả dinh dính màu lam ánh huỳnh quang.
Mà toàn thân cô cũng đau đớn cực kỳ, loại cảm giác đau đớn này thật tốt, khiến cô cảm thấy mình còn sống.