*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi nghĩ chúng ta chỉ nên đi theo bản đồ và đến hòn đảo thứ hai để tìm mấy người Quách Cao Minh”

Đại đa số họ đều đồng ý đi tìm Quách Cao Minh hơn là đi về hòn đỏ thứ ba.

“Đúng vậy, chúng ta nên tìm Quách Cao Minh và những người khác. Ngụy Bắc, Cua Biển, Lục Khánh Nam và cả Kiều Bích Ngọc cũng ở đằng kia, chúng ta nên đi tìm bọn họ!”

Nói trắng ra, họ rất khó chịu với tình trạng rắn mất đầu hiện tại, Bùi Hưng Nam không đủ uy quyền với họ.

Nhìn thấy bộ dạng ồn ào của họ, Bùi Hưng Nam nghiêm giọng: “Phải bình tĩnh trước đã. Bây giờ không phải là lúc để đi theo một cách mù quáng”

Tang Ba dù nghe không hiểu bọn họ nói gì nhưng khi nghe nhắc đến Kiều Bích Ngọc cũng chạy đến chiếc bàn lớn nơi họ đang họp, hai quả đấm lớn đập xuống bàn, rống lên tiếng thổ dân.

“Đi tìm! Đi tìm!”

Châu Mỹ Duy lẳng lặng lui về phía trong góc, nhưng cuộc thảo luận của đàn ông luôn đầy hỗn độn. Bây giờ Hầu Tử cũng không nghe lời Bùi Hưng Nam, mỗi người một ý tưởng, rất khó đi đến thống nhất.

Châu Mỹ Duy thở dài hơi cao giọng: “Nữ tộc trưởng đã nói rồi bất cứ lúc nào cũng sẽ có tai họa lớn. Chúng ta đã trải qua hai trận động đất rồi. Ai biết nó sẽ bùng phát khi nào, có thể là ngay một giây sau nên mọi người đừng tranh luận nữa”

“Tôi nghĩ chúng ta nên tách ra”

“Muốn đi theo thú thì hãy theo thú, muốn leo núi thì đi leo. Tôi sẽ đến hòn đảo thứ hai để tìm Quách Cao Minh” – Một người đàn ông đầu trọc với cánh tay to lớn, biệt danh là Cá Mập, thô bạo nói.

“Ta cũng sẽ cùng anh tới hòn đảo thứ hai tìm cậu chủ.

“Hòn đảo thứ hai là nơi sinh sống của gia đình Strozzi. Ở đó phải an toàn nhất”

Cá Mập cười đắc thắng: “Vậy thì đi, những người còn lại chuẩn bị trở về, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, qua đêm sẽ tới hòn đảo thứ hai”

“Đều đứng hết lại” – Hầu Tử nghiến răng – “Cá Mập đừng có làm bừa nữa”

“Anh lấy quyền gì ra lệnh ở đây?” – Cá Mập không vui nhìn Hầu Tử sau đó lại nhìn Bùi Hưng Nam khinh thường – “Cho dù có Ngụy.

Bắc ở đây tôi cũng không nghe”

Bọn họ đều là một đám làm việc trái luân thường đạo lý, không việc xấu nào không làm, nếu không phải gặp được Quách Cao Minh, thu thập thành một tập thể thì bọn họ cũng không có mặt ở đây.

“Nếu Quách Cao Minh ở đây, anh ấy sẽ không đồng ý hành động tách đội của chúng ta” – Hầu Tử lạnh lùng nói.

Đúng là Quách Cao Minh trước đó đã nói rằng hành động riêng lẻ chính là tìm đến cái chết.

Cá Mập im lặng một hồi, trầm giọng nói: “Vậy thì tất cả chúng ta có thể trực tiếp đến hòn đảo thứ hai”

Hầu Tử nhìn Cá Mập lắc đầu nói: “Anh chỉ được cái tứ chỉ phát triển mà đầu óc lại không có, tại sao Quách Cao Minh chỉ dẫn một tiểu đội qua đó chính là vì không muốn đả thảo kinh xà. Bây giờ chúng ta kéo qua đó chẳng phải làm hỏng việc của cậu chủ sao?”

“Anh đang nói cái gì? Ai không có đầu óc Cá Mập đưa nắm đấm chuẩn bị quyết chiến với Hầu Tử.

“Chúng ta nên đi theo hướng di cư của những con thú”



Cá Mập và nhóm người bình tĩnh lại, suy nghĩ lung tung, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của Bùi Hưng Nam, đồng thời đi theo hướng thú di cư.

Tất cả đều căng thẳng thu dọn lương thực, vũ khí, không dám chậm một phút, tổ chức nhân sự xong lập tức lên đường theo từng đợt.

Lúc này sương mù dày đặc trong không khí càng lúc càng nặng khiến cổ họng ngứa ngáy, hô hấp không thông, ho khan liên tục.

Châu Mỹ Duy lấy thêm vài mảnh vải để che miệng và mũi, trên lưng còn cõng theo một ít thức ăn, Bùi Hưng Nam đi ngay bên cạnh cô. Hầu Tử dẫn đầu một đoàn người tìm đường ở phía trước.

Dù sao họ cũng không biết mình sẽ đi đâu, theo kịp đoàn động vật lớn như thế này là cả một vấn đề.

Một số người hoang dã cũng tham gia vào đội quân di cư của họ. Châu Mỹ Duy nheo mắt nhìn thấy một thân ảnh to lớn đang chạy ngược chiều với họ.

Đó là Tang Ba, mặc dù cô và Tang Ba không quá thân thiết nhưng cô cũng rất quý mến Tang Ba. Cô kéo lấy Bùi Hưng Nam đuổi theo Tang Ba xem tình hình.

Sau một thời gian, Châu Mỹ Duy phát hiện ra rằng Tang Ba đang tìm kiếm mẹ của mình, nữ tộc trưởng. Nữ tộc trưởng kiên quyết không muốn rời khỏi bộ tộc, nhưng yêu cầu mọi người hãy bảo vệ Nạp Lôi.

Lần đầu tiên trong đời Tang Ba đã làm một điều tồi tệ, đó là nhân cơ hội lấy trộm bản đồ của Bùi Hưng Nam, anh ta phải đến đảo thứ hai tìm Kiều Bích Ngọc nên anh ta đã mang bản đồ cho mẹ của mình xem để được chỉ dẫn.

“Bản đồ này sai” – Nữ tộc trưởng nói thắng với Tang Ba.

Châu Mỹ Duy vừa chạy tới, nghe thấy liền sửng sốt, liền xông vào hỏi: “Nếu bản đồ này sai thì bọn họ đang ở đâu?”

“Các vị thần đã dẫn lối họ, họ đã đi đến nơi mà họ nên đến”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play