Đám người Quách Cao Minh nghe không hiểu ngôn ngữ bản xứ của người hoang dã, chỉ có thể nhờ nữ phiên dịch Lily nói lại lần nữa.
Lily dùng ngôn ngữ bản xứ để hỏi: “Tang Ba, anh có muốn tìm thấy cô ấy không?”
Tang Ba vừa nghe lập tức kích động.
Tang Ba lập tức rống to lên, hai tay còn thực hiện động tác ám chỉ, nói không thấy bé con đâu nữa, cô ấy chui vào một cái hang rồi, tôi muốn đi tìm cô ấy.
Mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy tâm trạng của Tang Ba rất kích động.
Nhưng chỉ trong chốc lát, gương mặt của Lily lại thể hiện sự xót xa, nói với Quách Cao Minh: ‘Tên hoang dã này nói từ đầu anh ta bắt được cô ấy trong rừng rậm, sau đó đem cô ấy về hầm trú ẩn, cưỡng bức cô, Mấy người đứng ở đây nghe đến đó thì trong nháy mắt cả người đều cứng đờ, hoảng hốt kinh ngạc.
Tang Ba ở cùng với Kiều Bích Ngọc lâu như vậy, anh ta có thể nghe hiểu được lời nói của Lily, anh ta chậm chạp đến mức không hiểu, bộ dạng lập tức trở nên hung ác dữ tợn, Tang Ba ngày càng kích động, bổ nhào về phía trước rống lên đau đớn.
“Không phải, tôi không có cưỡng bức bé con, tôi sẽ không làm bé con bị thương”
Ở bên cạnh, mấy tên hoang dã bảo vệ nhìn thấy Tang Ba bổ nhào lại đây liền lập tức vung nằm đấm một cách hung bạo, mấy người cùng nhào vào đánh Tang Ba đến bị thương, cả toàn thân, cánh tay, miệng đều là máu, Tang Ba năm phủ phục trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.
Lily từ từ lùi lại từng bước, lại nói thêm: “Tên hoang dã này nói, mặc dù anh ta bắt được cô ấy, cưỡng bức cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu an phận, muốn chạy trốn”
“…Con gái rất có giá trị, cho nên anh ta đã đem cô ấy bán cho Lôi Nạp, tối qua nhà tranh của Lôi Nạp bị cháy rồi, cô ấy không chạy thoát được, đã chết cháy rồi”
“Tên hoang dã này một mực khẳng định, anh †a đã cưỡng bức cô ấy, bán cô ấy nhưng không làm hại cô ấy, cô ấy là bị lửa thiêu chết, không liên quan đến anh ta, không phải lỗi của anh 1a…”
Ánh mắt của Lục Khánh Nam đỏ lên, nắm chặt súng ống, nhắm ngay vào Tang Ba không ngừng mà bản, bang bang bang.
Tang Ba hoảng sợ trốn tránh, viên đạn bị lệch đi, anh ta đã sớm ý thức được thứ đồ trên tay bọn họ rất nguy hiểm, nhưng anh ta đang bị thương, phản ứng chậm nửa nhịp, đùi phải bị bản một phát súng, chỗ vết thương chảy ra một ít máu, Tang Ba thấy đây chỉ là một vết thương nhỏ, anh †a liền đẩy mấy tên hoang dã bảo vệ rồi xông lên, anh ta muốn xông ra ngoài, anh ta muốn xông ra ngoài để đi tìm bé con Bang.
Quách Cao Minh đứng ở trong phòng, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, hai tay giơ súng lên, một phát bản trúng ngay chỗ tim của Tang Ba.
Tang Ba chậm chạp đưa tay sờ lên ngực, chỉ có một chút máu, chỉ là vết thương nhỏ, nhưng sao anh ta cảm thấy rất đau, rất đau.
Thân thể cao lớn của Tang Ba ngã đổ rầm xuống đất.
Lúc Lục Khánh Nam nhìn thấy thân thể cao lớn của anh ta đổ xuống, vẫn không nhúc nhích, †âm trạng cực kỳ tức giận lúc nấy mới từ từ bình tĩnh lại, viên đạn đã bắn chỉ trúng đùi phải của anh ta, cũng may có Quách Cao Minh bồi thêm một phát, giết chết anh ta, mới có thể khiến bọn họ hả giận.
Máu của người hoang dã rất tanh, mùi máu tươi cực kỳ khó ngửi.
Lục Khánh Nam cùng bọn người Ngụy Bắc trừng mắt lên nhìn thân thể ngã xuống của tên hoang dã này, tâm trạng của mọi người đều cực kỳ nặng nề, lời nói đều nghẹn ở cổ, không dám mở miệng nói bậy.
“Lôi Nạp đâu?” Giọng nói của Quách Cao.
Minh lạnh băng, hướng về nhân vật quan trọng Rafael.
Ánh mắt của Rafael hiện lên đầy kinh ngạc, anh ta không ngờ Quách Cao Minh vừa giơ tay lên đã giết chết Tang Ba rồi, anh ta bình thản nói: “Lôi Nạp sao, tạm thời đừng giết anh ta, tôi muốn dựa vào anh ta để tìm thi thể em gái tôi…”
Quách Cao Minh giống như là bị chịu đả kích lớn, gương mặt không chút cảm xúc, lẩm bẩm: “Thi thể?”
Nhưng trong nháy mắt, Quách Cao Minh xoay mạnh người, anh ta hét lớn ra ngoài cửa: “Đem Lôi Nạp vào đây!”
Rafael nghe thấy câu này, gương mặt thật sự kinh ngạc, Lục Khánh Nam cùng bọn người Ngụy Bắc cũng quay đầu nhìn ra.
Cái tên hoang dã Lôi Nạp này, một thân mặc toàn vải vóc đẹp, trên cổ đeo không ít vòng vàng đá quý, nhìn cuộc sống thường ngày của anh ta cũng không tệ nhưng giờ đây nhìn anh ta bị đánh đến đầu sưng mặt tím, mũi bị đánh vẹo sang một bên, bị cột chặt bằng dây thừng, lại bị mấy đứa nhỏ cùng nhau đẩy tới, bố nhào đến trước mặt bọn họ.
Lôi Nạp giấy giụa bò lên, anh ta giật mình nhìn thấy Tang Ba năm trước mặt không hề nhúc nhích, cả người Tang Ba bị trọng thương, bộ dạng đầy máu tươi giống như đã chết rồi lại càng thêm hoảng sợ.
Lôi Nạp biết những người này không nên trêu chọc, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, mà sợ hãi la to gào thét đối với Quách Cao Minh giống như là đang vội vàng muốn giải thích điều gì đó.
Lục Khánh Nam cảnh giác nhìn Lôi Nạp, ngôn ngữ của người bản xứ, họ một câu cũng nghe không hiểu.
Nét mặt Quách Cao Minh không thay đối, giơ súng lên, nhầm ngay vị trí trái tim của Lôi Nạp, Rafael nhìn thấy, cau mày lại, vội ngăn cản theo bản năng: “Đừng vội giết anh ta”
Quách Cao Minh không để ý đến, anh ta giống như là đang cố ý, lên đạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lôi Nạp, giống như nhìn một vật đã chết.
Dường như Lôi Nạp biết mình sẽ phải chết giống Tang Ba, anh ta sợ hãi điên rô chạy đến bên cạnh Rafael, kêu gào thảm thiết, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ngoài cửa, một bóng dáng già nua chạy xông vào, người này là nữ tộc trưởng của bộ lạc, là mẹ của Lôi Nạp.
Nữ tộc trưởng nhìn thấy Tang Ba nằm gục dưới mặt đất, ánh mắt đau xót, khàn khàn run rẩy vài giây, Tang Ba cũng là con trai của bà.
Nữ tộc trưởng lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Lôi Nạp, nói với Lôi Nạp vài câu, bảo anh ta lập tức cách xa khỏi Rafael nhưng Lôi Nạp không nghe, lại còn cãi nhau với bà ấy.
Trường hợp này có hơi kỳ lạ, nữ tộc trưởng hoang dã này xông tới đây, lại chỉ cãi nhau cùng con mình sao?
Khuôn mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng, nhếch mép, ngay từ đầu anh không có dự định sẽ giết chết Lôi Nạp.
Hai mẹ con Lôi Nạp cãi nhau một hồi, nghe thì không hiểu nhưng có thể nhìn thấy rõ là hai mẹ con họ ý kiến bất đồng.
Nữ tộc trưởng đi đến trước mặt Rafael, giống như là tức giận, lớn tiếng rít gào khản cả giọng, chỉ trích Rafael không giữ chữ tín.
Bọn người Lục Khánh Nam nhất thời không rõ sự việc như thế nào, hình như nữ tộc trưởng cùng với Rafael đã quen biết Hầu Tử trước.
Rafael bị nữ tộc trưởng cùng Lôi Nạp quấy rầy, anh ta có vẻ mất bình tĩnh, rồi lại có vẻ kiêng dè, “Rafael, có phải anh muốn khúc côn quyền trượng này không?”
Quách Cao Minh đột nhiên lấy ra từ phía sau hông một vật giống như khúc côn dài chừng nửa mét, được bao bọc bởi một lớp tơ lụa màu đen, cười lạnh một tiếng, cực kỳ nhắn nại mở ra lớp bọc màu đen ra Bên trong hiện ra một đoạn ánh vàng rực rỡ, phần đuôi chiếc côn làm bằng kim loại ánh sáng rực rỡ lóa mắt, toàn thân được khắc những hình vẽ phức tạp, chữ viết cổ xưa, dài khoảng 50cm, đây là một trong ba bộ phận của cây quyền trượng vàng.
Rafael cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy khúc quyền trượng trong tay Quách Cao Minh, trong nháy mắt sắc mặt lập tức cực kì khó coi.
Khúc quyền trượng này vốn dĩ nằm trong tay nữ tộc trưởng, Rafael đã hao tâm tổn trí tìm mọi cách để đoạt được, bắt Lôi Nạp để uy hiếp bà ta, vậy mà cuối cùng lại để cho Quách Cao Minh nhanh chân đến trước giành được.
“Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Quách Cao Minh cùng với tên Rafael ti tiện bỉ ổi này đàm phán, trực tiếp hỏi thẳng thừng, Anh không tin là Kiều Bích Ngọc đã chết.
Rafael muốn khúc quyền trượng này, vậy thì trao đổi đi Đám người Lục Khánh Nam nghe xong liền cảm thấy khác thường, nhìn về phía Rafael, ngay lập tức hiểu ra, nãy giờ bọn họ bị Rafael lừa, là Rafael xúi giục nữ phiên dịch Lily lừa bọn họ, nói xắng nói bậy.
“Rafael, mày là đồ lang sói”
Lục Khánh Nam tức giận muốn xông lên đánh anh ta, lại bị Ngụy Bắc ở bên cạnh ngăn lại, muốn đánh người phải đúng thời điểm, bây giờ có chuyện quan trọng cần giải quyết trước.
“Quách Cao Minh, làm sao mày biết được vậy?” Rafael trái lại còn trực tiếp thừa nhận, hỏi lại một câu.
Tất cả mọi người nghe không hiểu ngôn ngữ của người bản xứ, tất cả phiên dịch viên trong cung điện này đều bị Rafael khống chế hết Quách Cao Minh làm cách nào nhanh như vậy đã biết tất cả mọi chuyện là do anh ta sắp xếp, còn bắt được nữ tộc trưởng trước, giành lấy quyền trượng.
Quách Cao Minh khinh thường không thèm trả lời vấn đề này của Rafael Anh nheo mắt lại, chỉ nhấn mạnh nhấc lại một câu: “Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Dứt lời, Quách Cao Minh định sẽ đem một phần ba khúc quyền trượng này đem đi phá hủy bất cứ lúc nào, khiến cho Rafael mãi mãi không thể có được.
Rafael là người thông minh, hẳn vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra được ý định của Quách Cao Minh.
“..„.Được, xem như †ao thua.”
Giọng điệu của Rafael rất thoải mái, không mảy may tiếc nuối, ngược lại dường như tràn đầy hứng thú chờ mong một điều gì đó.
“…….Đi vào trong phòng dẫn em gái tao ra đây”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT