Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất buồn cười.

Trước đó cô vì muốn vào được cung điện, hao tâm tốn sức kiếm tiền, muốn đổi tấm mộc bài thông hành. Kết quả là, cô nhưng bào vào bên trong từ một cái lỗ chó, Bởi vì dưới tường hoàng cung, cái lỗ chó này rất nhỏ, lại bị bụi cỏ che lấp. Bình thường phỏng chừng không có người nào biết nơi này có một cái lỗ. Hốc tường nhỏ như vậy đối với người hoang dã mà nói là không có gì ý nghĩa, tỷ như đầu và thân hình của Tang Ba cũng không thể chui vào.

“… Trong vòng một tiếng tôi sẽ chui ra ngoài.”

Khi Kiều Bích Ngọc vào trong cung điện, cách nhau một bức tường, cô đã nói với hẳn như vậy.

Cả người Tang Ba đều rất lo lắng, hắn cầm một tảng đá liều mạng đào tường, muốn đào cái hốc tường này ra một cái lỗ to một chút để có thế chui vào tìm cô.

Tang Ba không biết “một tiếng” đại khái là cỡ bao lâu. Hắn ở bên ngoài đào tường rất lâu. Gạch đá xây cung điện vô cùng cứng rắn, bàn tay thô to của hắn bị ma sát đến chảy máu, nhưng vấn chỉ đào được có một chút.

Tang Ba nằm trên mặt đất, rất mờ mịt luống cuống nhìn vào phía bên kia cung điện.

Mặt trời sắp xuống núi, bé con còn chưa đi ra.

Dưới cái nhìn của Tang Ba, mặt trời xuống núi thì phải về nhà cùng bé con rồi.

Bé con tại sao vẫn chưa ra?

Tang Ba vẫn nằm ngoài nhìn vào trong hốc tường, không dám chớp mắt, chỉ lo bỏ sót bóng dáng kia.

Mặt trời dần dần lặn xuống, hoàng hôn đã buông, sắc trời bắt đầu u ám, nhiệt độ cũng hạ xuống mát lạnh. Tâm nhìn trở nên tối tăm, đã không thấy rõ cảnh vật bên trong tường rồi Tang Ba bò đứng dậy, cả người dính bùn đất, có chút ngơ ngác ngồi dựa vào tường thành cung điện, nhìn bóng đêm tối đen xung quanh.

Sau khi bé con đi vào đã không thấy tắm hơi.

Đại não của người nguyên thuỷ Tang Ba, hắn cảm nhìn càng cảm thấy, cái hốc tường như một cái động ăn thịt người. Bỗng nhiên trong lòng hắn sinh ra hoảng sợ, hẳn đột ngột lùi lại phía sau.

Có lẽ là nghĩ tới bé con còn ở bên trong, vẻ mặt Tang Ba rất bi thương, rống to một tiếng về phía hốc tường. Hai tay không ngừng đánh vào vách tường, Chim nhỏ trên cây gần đó bị hoảng sợ bởi tiếng rống, ngổn ngang bay lên trời.

Sau khi phát tiết một trận, Tang Ba như càng thêm đưa đám, càng thêm khẳng định bé con chắc là đã chết ở bên trong rồi Tang Ba liều lĩnh chạy đến cửa lớn của cung điện, hắn tức giận trừng mắt nhìn cái cầu cung điện đã nâng lên cao. Cung điện có quy định đến buổi tối phải kéo cao cầu lên cao, không hề chấp nhận bất cứ người nào ra vào cung điện.

Tang Ba rất không cam tâm. Bé con ở ngay bên trong, hắn muốn đi vào, hắn muốn đi vào tìm bé con!

Cả người Tang Ba đều tràn đầy sức mạnh, muốn ngang ngược xông vào, Hắn đè thấp eo, lấy đà chạy tới, nỗ lực trèo lên cây cầu đang nâng lên. Mà bên dưới cây cầu là dòng sông sâu không thấy đáy bảo vệ cung điện. Hản không có suy nghĩ một khi rơi xuống sông, hẳn sẽ chết.

Hành động ngu xuẩn như muốn tự sát của Tang Ba đột nhiên bị ngăn lại, bốn phía xuất hiện ánh sáng của đuốc, cùng với âm thanh ồn ào từ xa đến gần.

Một đoàn người hoang dã hung ác cầm thương dài trên tay và đuốc, rất nhanh bao vây Tang Ba lại.

Đêm tối, nhìn nhiều ánh đuốc sáng sủa như vậy, phản ứng Tang Ba chậm chạp, giống như hắn không biết là thật hay giả.

“..,Bắt lấy hẳn!” Một âm thanh phần nộ hét lớn.

Tang Ba đột nhiên giống như thức tỉnh vậy, lập tức quay đầu nhìn về phương hướng âm thanh. Hắn có thể nghe hiểu câu nói này, đây là giọng nói của bé con bình thường.

“.. Bắt hẳn vào, chúng tôi muốn hắn sống không bằng chết!

Mà Lục Khánh Nam và đám người Ngụy Bắc sắc mặt khó coi, trong tay cầm úng ống, ghét bỏ.

căm hận nhìn Tang Ba, hận không thể một súng đánh chết hẳn Tang Ba không biết xảy ra chuyện gì, người hoang dã bảo vệ cung điện xông lại đè ép hẳn xuống đất, dây thường thô to trói chặt hẳn lại, Tang Ba theo bản năng phản kháng, gào thét một trận.

Nhưng yếu không địch lại mạnh, người hoang dã thấy Tang Ba phản kháng, giơ quả đấm đánh vào mặt vào đầu Tang Ba sưng lên xanh đen, trong miệng phun máu.

Cầu nâng ở cửa cung chậm rãi hạn xuống người hoang dã bảo vệ thô lỗ kéo Tang Ba vào trong cung điện. Tang Ba bị đánh đến mức đầu óc choáng váng đầu không có sức. Thân mình hẳn như một con sói nhếch nháng, vốn dĩ còn muốn giấy giụa phản kháng, nhưng nhìn thấy những người này dẫn hắn tiến vào cung điện, Tang Ba lập tức không phản kháng nữa, bước chân không ổn định từng bước đi vào cung điện.

Cả người Ngụy Bắc tức giận, cậu ta chạy lên đầu tiên nói một tiếng với Lục Khánh Nam: “… Tôi đi trước nói với cậu Quách chuyện này.”

Tang Ba bị tàn nhẫn đạp một cước, âm một tiếng, cửa sắt phía sau khoá lại. Hắn nhốt trong một lồng sắt to lớn, chờ đợi xét xử tử vong.

Mà giờ khắc này, Kiều Bích Ngọc cũng bị người nhốt lại “… Tại sao anh phải làm như vậy!”

Kiều Bích Ngọc vần cảm thấy không dám tin tưởng. Cô chui lỗ chó tiến vào cung điện, vốn muốn đi tìm Lucy, kết quả là nhìn thấy “người quen” trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy. Cô vô cùng vui vẻ, chưa bao giờ hi vọng xa vời sẽ có người mạo hiểm lên đảo tìm cô, là Đường Tuấn Nghĩa, chắc chắn là anh ta đến tìm cô.

Sau đó, cô mừng rỡ như điên chạy đến chào hỏi anh ta. Nhưng Đường Tuấn Nghĩa giật mình quay người nhìn cô, một chưởng đánh ngất cô.

Khi Kiều Bích Ngọc tỉnh lại, phát hiện mình bị giam trong lồng sắt. Cô không hiểu, lẽ nào cô nhận nhầm người?

Nhưng mà cô và Đường Tuấn Nghĩa là thanh mai trúc mã, quen biết lâu như vậy. Bóng lưng gầy gò khá cao của anh ta, cô chắc chẵn sẽ không nhận sai.

“Cây Cột!”

Hai tay Kiều Bích Ngọc nằm song sắt thật chặt, mạnh bạo lay động cái lồng sắt kiên cô, xích sắt phát ra tiếng coong coong vang vọng.

Vị trí Đường Tuấn Nghĩa đứng ở cửa cách cô có năm mét, đã là ban đêm, trong phòng tối tắm chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào. Anh ta quay người nhìn cô, vẫn là khuôn mặt trắng nõn đẹp trai như cũ, hai con mắt xanh thảm, như có như không cười lạnh.

Anh ta một câu cũng không nói, bước chân đi ra cửa phòng, Kiều Bích Ngọc hoàn toàn ngạc nhiên, mơ hồ.

Cô rất chắc chẵn chính là Đường Tuấn Nghĩa, nhưng cũng không phải Đường Tuấn Nghĩa.

“Xảy ra chuyện gì?”

Căn phòng yên tĩnh này rất tối tăm, không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ. Kiều Bích Ngọc nhìn lồng sắt, nhìn cái bàn hiện đại trang trí bên trong phòng, đầu óc của cô có chút hỗn loạn.

Dường như cô không nhận ra, trước đó cô sinh hoạt cùng với Tang Ba là thật hay giả, hoặc chính xác là nói những thứ trước mắt cô là thật hay giả.

Cô lưu lạc ở đảo hoang, quen biết Tang Ba, muốn tiến vào cung điện. Nhưng cô vừa nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa thì rất kích động, thế nhưng Đường Tuấn Nghĩa lại nhốt cô vào lông sắt Kiều Bích Ngọc không nghĩ ra, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác.

Cô đã quên, cô đã nói với Tang Ba một tiếng sau sẽ trở lại Mà Tang Ba bên kia sau khi bị đám người Lục Khánh Nam đánh, lại bị quyền cước của người hoang dã bảo vệ hầu hạ, đánh cho Tang Ba liên tiếp không có sức ngã quỳ xuống đất.

Tang Ba tức giận rống to với người hoang dã bảo vệ, chất vấn tại sao lại bắt hẳn, tại sao lại đánh hắn?

Tang Ba không cam tâm, nhưng đánh không lại bọn họ, vết thương chẳng chịt, như thú dữ bị bao vây nên táo bạo. Hẳn vẫn còn nhớ, hẳn muốn tìm bé con.

Những người hoang dã bảo vệ cung điện hoàn toàn không quan tâm Tang Ba gầm rú, từng quyền từng quyền đánh vào người Tang Ba như đánh bao cát tập luyện quyền cước, hoàn toàn không xem là con người.

Tang Ba bị đánh đến nội tạng chảy máu, khoé miệng hẳn chảy ra máu, nẵm trên mặt đất ð ồ thở dốc, như là sắp không chịu được nữa.

Mãi đến khi có những người tướng mạo đặc biệt nhỏ nhắn đi vào, những người này mới dừng lại “Tang Ba”

Một bóng người gầy gò khá cao đáng ghỉ nhớ tên hẳn.

Tang Ba nghe được âm thanh, hắn thở hổn hển, cánh tay khoẻ mạnh lau lay vết máu trên khoé mắt, muốn chính mình nhìn rõ người trước mắt Những người nho nhỏ này có hơi giống bé con.

“.. Hoá ra là ông bắt em gái của tôi?”

Rafael ăn mặc tơ lụa quý giá nhất trong cung.

điện này, đứng trước mặt Tang Ba liếc nhìn hản như chó mất chủ.

Anh ta rất bình thản lẩm bẩm hỏi một câu.

Cả người Tang Ba cảnh giác, trầm mặc nỗ lực bò dậy. Một đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào tất cả những người nho nhỏ trong phòng này.

Lục Khánh Nam, Ngụy Bắc và đám người Cua Biển bọn họ, còn có Quách Cao Minh cũng đang ở đây.

‘Viền mắt Lục Khánh Nam có chút hồng, cậu †a nắm chặt cây súng trên tay, không thể chờ thêm nữa thúc giục Lil: “Lily, cô hỏi hắn, hỏi hắn rốt cuộc đã làm cái gì với Kiều Bích Ngọc. Cô có phải…có phải thật sự đã chết hay không, Giọng nói của Lục Khánh Nam bi thương, phẫn nộ, đây là tin tức bọn anh nghe được buối chiều Hi vọng tin tức đó là giả, nếu như người hoang dã này không giết cô, vậy cũng tha cho hẳn, bảng không.

Lục Khánh Nam tay cầm thương, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tang Ba “Ông giết cô ấy?” Rafael dùng tiếng Việt mở miệng trước tiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Liy: “Hỏi người hoang dã này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng toàn bộ quá trình”

Lily trước hết gật đầu với Rafael, sau đó lập tức cẩn thận tiến lên một bước, dùng thố ngữ nói với người hoang dã.

“Tang Ba, ông bắt được cô gái kia, bây giờ cô ấy đang ở trong cung điện, ông có muốn tìm cô ấy không?”

Tang Ba vừa nghe, lập tức kích động lên Tang Ba tức khắc rống to, còn làm động tác, nói không thấy bé con đâu. Bé con chui vào một cái hốc, hẳn muốn tìm bé con..

Tất cả mọi người nhìn thấy Tang Ba cực kỳ kích động. Lily quay đầu, nhìn về phía Quách Cao Minh: “Hản nói, ban đầu hẳn bắt được cô ấy, dẫn cô về hầm trú ẩn mạnh bạo ức hiếp cô’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play