Tang Ba đút cho một đống cỏ thuốc, cũng không biết oại nào có tác dụng nữa, cơ thể, tứ chỉ ê liệt của Kiều Bích Ngọc dần dần có cảm giác, cổ họng đã có thể nói chuyện như bình thường.

“.. Đúng là mèo mù vớ được cá rán.” Kiều Bích Ngọc tự cười nhạo bản thân một cách bất lực.

Mấy ngày trước mọi suy nghĩ biến thành tro bụi, nghĩ là mình chết chắc rồi, thấy mình đã nhìn thấu hồng trần rồi, sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa.

Bây giờ đầu óc cô đã tỉnh táo rồi, cô đương nhiên muốn sống Cô ngẫm nghĩ cẩn thận rốt cuộc ăn phải cái gì dẫn đến ngộ độc, toàn thân đột nhiên mất đi cảm giác, tê liệt không thể động đậy giống như người thực vật, có nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cô không muốn bản thân chịu tội thêm lần nữa.

“. Chắc không phải từ con chim lớn từ trên đời rơi xuống”

Tang Ba hôm qua vẫn đút cho cô ăn vài miếng, còn anh ta ăn những chỗ bị cháy đen.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai loại thực vật khả nghỉ làm cô bị ngộ độc lần này.

Một loại là cây mọng nước, cây cao tâm nửa mét, không ra hoa, lá xanh tươi tốt, tán lá rộng nhiều nước, có nhiều gai giống cây xương rồng, nhưng là loại gai mềm.

Ở đây có nhiều loại cây mọng nước khác nhau, có loại có thể ăn, phần lớn Kiều Bích Ngọc đều không biết có độc hay không, lần trước hái ăn, nghĩ lại thấy mình bất cẩn quá.

Một loại khác có quả nhìn bên ngoài rất giống quả cà chua, vỏ quả màu đỏ, từng quả từng quả lóng lánh mọng nước treo trên cây, trông rất đẹp nhưng lại vừa chua vừa chát rất khó ăn.

Cô vặt một quả, ăn thử một miếng, cố nuốt một nửa, còn lại vứt đi.

Cô nghĩ sau khi cô hồi phục hoàn toàn, nhất định sẽ hái hai loại thực vật này nghiên cứu cẩn thận, rốt cuộc loại nào có độc, để lần sau không ăn nhầm nữa Hơn nữa thực vật có độc thực ra cũng có giá trị, ví dụ để đối phó với kẻ địch Tang Ba vẫn bế ngang người cô lúc đi đường *.. Tôi không muốn ăn cỏ thuốc nữa”

Tang Ba lại nắm một nắm dây leo không biết từ đâu, muốn nhét vào miệng cô, Kiều Bích Ngọc bây giờ có thể nói chuyện rồi, lập tức ngậm miệng, nhất quyết không ăn Tuy cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng hôm nay cô lén lút cử động các khớp của tứ chỉ, cảm giác ngón chân có thể co lại, thêm mấy ngày nữa chắc có thể tự đi bộ được.

Tang Ba nhìn cô vô cùng nghiêm túc.

Tang Ba rất vui mừng khi cô có thể nói, thấy cô dần dần tỉnh táo, có tinh thần hơn, nhưng cô lại bắt đầu kén ăn, không chịu ăn cỏ thuốc.

Anh ta lo cho cơ thể cô, bỏ chỗ cỏ thuốc trong tay trực tiếp nhét vào miệng cô, cưỡng chết đút cho cô, nhưng không ngờ cô lại cắn anh ta.

Tuy là cô cắn không đau, nhưng nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô, rất rõ ràng là cô đang tức giận.

Mặt Tang Ba toàn râu là râu, anh ta trông rất hung ác, nhưng ánh mắt anh lộ ra sự bất lực, cuối cùng không ép cô ăn cỏ thuốc nữa.

Loại cỏ thuốc này vừa đảng vừa cay, Kiều Bích Ngọc nôn hết ra.

Tang Ba muốn tốt cho cô là một chuyện, nhưng cô không muốn tiếp tục ăn những loại cỏ thuốc kì quái này nữa rồi.

Kiều Bích Ngọc dần dần khỏe lại, nhưng cô đều nhân lúc Tang Ba không để ý mới vận động tứ chỉ và cánh tay, Kiều Bích Ngọc tiếp tục giả bệnh.

Cô đang âm mưu lừa gạt Tang Ba.

Tang Ba không hề biết chuyện gì, vẫn cho cô ăn thịt uống nước như cũ, cẩn thận từng chút một, tự mình làm tất cả mọi thứ.

Sợ cô ăn không đủ, ban ngày đi đường Tang Ba sẽ đặt cô lên tảng đá, anh ta chạy đi bắt những con vật nhỏ như thỏ chẳng hạn, sau đó nướng lên, phần lớn đều để cho Kiều Bích Ngọc ăn.

Kiều Bích Ngọc nhai chỗ thịt này, quả thực thấy có lỗi với lương tâm.

Nhưng cô không thể không làm như thể.

Bởi vì cô có thể đoán ra, Tang Ba hình như thấy cô bị bệnh rồi, nên muốn đưa cô đến chợ phiên người hoang dã tìm người chữa bệnh cho cô.

Bây giờ họ đang đi về phía chợ phiên người hoang d “.. Nếu anh ta biết mình khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ không đi chợ phiên nữa”

Kiều Bích Ngọc vô sỉ lừa gạt Tang Ba, cứ như thê, dưới sự bảo vệ cẩn thận của Tang Ba, sau ba ngày liên tiếp đi đường, họ đến chợ phiên người hoang dã.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc có chút kích động.

Cô thực sự đã tới được chợ phiên người hoang dã rồi Nếu cô tự đi chắc chắn sẽ mất gấp đôi thời gian, Tang Ba có cơ thể to lớn nên đi đường cũng rất nhanh.

Nhưng Kiều Bích Ngọc thấy có chút khó hiểu, tại sao Tang Ba sau khi đến chợ phiên liền có chút lén lén lút lút, trốn đông trốn tây.

Tang Ba dường như sợ gặp phải ai đó.

“Lôi Nạp và nữ tộc trưởng?” Kiều Bích Ngọc lập tức nghĩ đến hai người hoang dã này.

Cô nhớ rất rõ ràng, lần trước Lôi Nạp và nữ tộc trưởng tôn quý kia cho người xua đuổi Tang Ba, hình như hạ lệnh không cho phép Tang Ba đến khu vực chợ phiên.

“Đáng ghét, hai người hoang dã kia dựa vào đâu mà dám bắt nạt Tang Ba, cho rắng có tiền có quyền là ghê gớm lắm sao!” Trong lòng Kiều Bích Ngọc thấy bất bình thay cho Tang Ba Tang Ba vì cứu cô mới đi đến đây.

Chợ phiên vẫn náo nhiệt như trước, rất nhiều người hoang dã trao đổi đồ dùng hàng ngày ở đây, bật lửa vẫn luôn rất đắt hàng.

Tang Ba bế cô, rẽ trái rẽ phải ở chợ phiên rồi đi vào con đường nhỏ rất yên tĩnh, xung quanh có không ít nhà tranh, nhìn rất giống nhà của thổ dân châu Phi, ngôi nhà tranh rất đơn sơ nhưng có thể che mưa che nắng.

Tang Ba rất nhanh chóng tìm cho cô một vị “bác sỹ”.

Kiều Bích Ngọc mặt không biểu cảm đánh giá người hoang dã lớn tuổi trước mặt.

Không biết người hoang dã lớn tuổi này bao nhiêu tuổi rồi, râu trên mặt ông ta đã rụng hết rồi, làn da đen có rất nhiều nếp nhăn, rất già côi, cổ, đầu, thắt lưng treo đầy những vỏ sò kì quái, đeo trang sức lông vũ, tay phải nắm chặt một cái gậy.

Người hoang dã lớn tuổi này nhìn càng giống một thầy phù thủy thổ dân hơn.

Tang Ba cẩn thận đặt cô xuống tấm gỗ giữa nhà tranh, ông thầy phù thủy già hình như cảm thấy Kiều Bích Ngọc bị ma tà bảo vệ thân thể, thầy phù thủy nhìn cô lải nhải một tràng niệm chú, lại còn lấy cái gậy gõ mạnh vào đầu Kiều Bích Ngọc mấy cái “Aiya..”

Kiều Bích Ngọc đau đến mức không chịu nổi, cô tự mình bò dậy, nhấc chân bỏ chạy.

“Sao lại đánh tôi!” Cô quên mất bản thân đang giả bệnh.

Nhưng Tang Ba thấy cô cuối cùng cũng cử động được rồi, cực kỳ kích động cảm ơn thầy phù thủy, hai tay biếu ông ta một miếng vàng.

Kiều Bích Ngọc đứng một bên cố kiềm lại, cô rất muốn cướp lại miếng vàng.

Đấy là miếng vàng Tang Ba khó khăn lắm mới tích góp được, lại lãng phí biếu ông thầy phù thủy này như thế, nhưng cô lại không thể giải thích, lại càng không biết nói tiếng thổ dân.

Kiều Bích Ngọc đấm ngực.

Sau khi đưa Kiều Bích Ngọc ra khỏi nhà tranh của thầy phù thủy, mục tiêu của Tang Ba rất rõ ràng, chính là đưa cô về nương rấy.

Logic của Tang Ba rất đơn giản thấy bệnh của cô chữa được rồi nên bây giờ họ sẽ về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play