Kiều Bích Ngọc ngã từ trên cây xuống, Mông cô chạm đất trước, cả người rơi cái rầm, giống như một con búp bê thảm hại, sau khi ngã, tứ chỉ cứng đờ thành hình thù rất kỳ dị, bởi vì †oàn thân cô đều đã tê liệt, không cảm thấy đau, cũng không thể duỗi ra, không thể cử động được nữa rồi.
Có lẽ cô bị gãy xương rồi, nhưng cô không có chút cảm giác nào, nỗi sợ hãi từ trong tim phát ra, cô mở to đôi mắt tràn đầy sợ hãi, thậm chí không thể chợp mắt, mắt cứ mở trừng trừng như thế, giống như chết không nhầm mắt.
Nhưng trái tim cô vẫn đang đập, cô vẫn có thể nhìn hòn đảo hoang đầy xa lạ và đáng sợ này.
Một lát sau, tai cô nghe thấy tiến chạy vội vã, giống như một vật gì đó to lớn, lúc chạy làm mặt đất hơi rung lên, mọi ý niệm của Kiều Bích Ngọc đều đã thành tro bụi, không động đậy được, không trốn được, chỉ có thể đợi chết thôi.
Hóa ra là Tang Ba.
Tang Ba đang dựa vào đẳng sau tảng đá nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lớn ở bên này, cơ thế 1o lớn của anh ta chậm chạp đứng dậy, sau khi nhìn về bên này liền lập tức chạy tới Tang Ba lắc lắc người cô, anh cuống quýt thì thầm gì đó, cho dù mặt anh ta toàn là râu, trông rất hung ác cũng có thế cảm nhận được Tang Ba đang rất lo lẳng, anh ta đang lo lắng cho cô.
Mắt Kiều Bích Ngọc đột nhiên nóng lên, hai hàng lệ chảy dài.
Cô cảm thấy rất xấu xa, Tang Ba vào lúc này vẫn còn lo lắng cho cô, còn cô lại nghỉ ngờ, xa lánh anh ta, còn cướp con dao của anh ta, bỏ trốn hết lần này đến lần khác.
Bây giờ miệng Kiều Bích Ngọc không thể động đậy, không nói được, trong lòng cô vô cùng áy náy, thực sự rất muốn xin lỗi Tang Ba.
Cô càng khóc càng không ngừng lại được, cô một thân một mình lưu lạc ở hòn đảo hoang này, không ngừng làm bản thân tiếp tục kiên trì, phải kiên cường hơn nữa, không thể khóc, không được yếu đuối, nhưng tối nay cô không thèm để ý đến những thứ đó, khóc như một đứa trẻ, cổ họng chỉ có thế phát ra tiếng nghẹn ngào khàn khàn, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cơ thể to lớn của Tang Ba đông cứng lại, đôi mắt đen láy của anh ta có vẻ sợ hãi, nhìn chăm chằm bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Kiều Bích Ngọc, anh ta rất căng thẳng, không biết nên làm thế nào.
Tang Ba từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, anh ta lộ rõ sự kinh sợ và không biết xử trí thế nào.
Lúc đầu khi mới phát hiện người đàn bà này trong rừng sâu, anh ta rất kinh ngạc, bởi vì cô vừa nhỏ bé vừa gầy đét, trông rất xấu, Tang Ba rất đồng cảm, chắc chắn rằng người đàn bà này bị bỏ rơi, giống như anh ta lúc nhỏ bị gia tộc vứt trong rừng sâu tự sinh tự diệt, anh quyết định đưa cô về nương rẫy, cho cô thức ăn.
Tang Ba luôn sống ở gần nương rẫy, có lúc anh ta cũng đi chợ phiên đổi một số đồ dùng, nhưng anh ta rất ít khi đi chợ phiên bởi vì Lôi Nạp và tộc trưởng muốn truy đuối anh ta, anh ta từ lúc sinh ra chỉ có một mình, luôn luôn chỉ có một mình Bây giờ người đàn bà này chết rồi.
Tang Ba ngay lập tức bế Kiều Bích Ngọc lên, anh ta thô lỗ đung đưa cơ thể mềm quặt không chút sức lực của cô, luống cuống đầy bất an gào lên với cô, dường như muốn xác nhận xem có có phản ứng lại không, có phải chết thật rồi không.
Kiều Bích Ngọc cho dù bị lắc lư điên cuồng như thế nhưng vẫn không hề có cảm giác, chân tay cô không thế cử động nhưng cô nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tang Ba bao trùm sự căng thẳng, lo lắng và không biết phải làm sao.
Cô chưa từng nghĩ đến hóa ra môt người hoang dã không có đầu óc như Tang Ba sẽ thương tâm vì cái chết của cô.
Bản thân Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy cô sắp chết rồi.
Lúc này, nội tâm Kiều Bích Ngọc lại thấy cực kỳ bình tĩnh, dường như đã nhìn thấu hồng trần, vốn dĩ vẫn cho rằng bản thân ở trên hòn đảo này lúc chết đến nấm mồ cũng không có, thậm chí xương cốt không có chỗ để, bây giờ tốt xấu gì cũng có một người thổ dân hoang dã đau buồn vì mình, cũng xem như một chuyện may mắn.
Đêm đã khuya, sao đầy trời, ngân hà rực rỡ.
Tang Ba vẫn ôm cô ngồi dựa vào bên cạnh tảng đá lớn, anh ta không nhóm lửa, ở trong đêm tối như mực, anh ta cũng không động đậy chỉ liên tục cúi đầu nhìn cô, dường như đang vô cùng đau buồn thương tiếc.
Nhưng thời gian cứ từng chút một trôi qua, Kiều Bích Ngọc ngoại trừ tứ chỉ không có cảm giác, nhịp tìm của cô vẫn không đổi, nhiệt độ cơ thể cũng giữ ở nhiệt độ bình thường, tai có thể nghe, mắt có thể nhìn.
Dường như cô nhất thời chưa chết được, chỉ giống như một người thực vật tê liệt toàn thân.
Đến khi trời sáng, Tang Ba dường như cũng hiểu ra, người đàn bà này chưa chết, chỉ là cơ thể cứng đờ mà thôi.
Tang Ba biến thành một kẻ lắm lời, ghé sát vào tai Kiều Bích Ngọc nói rất nhiều.
Tang Ba hình như muốn chữa bệnh cho cô, hai tay anh ta rất thận trọng bế ngang cô lên, suốt dọc đường, nhìn thấy một loại cỏ dài màu tím, anh †a hái một nắm, tay trái dùng lực đập chỗ cỏ này thành nước, từng chút từng chút một cho Kiều Bích Ngọc uống.
Cổ họng Kiều Bích Ngọc cảm nhận được vị đắng chát của cỏ, Tang Ba vặt năm nằm cỏ thuốc màu tím như thế này ép thành nước đút cho cô.
Sau đó Tang Ba tiếp tục đi về phía trước, anh †a tìm một loại lá chuối, hái rất nhiều lá, lại lấy những lá này bọc quanh người Kiều Bích Ngọc, Kiều Bích Ngọc giống như nhân thịt của cái bánh chưng, cô chỉ ngửi thấy mùi cây cỏ tươi mát.
Cả ngày, Tang Ba đều bận rộn làm những việc này, anh ta còn tìm một loại dây leo, loại dây leo này không có nước, anh ta liền đặt nó trên tảng đá, dùng một hòn đá khác đập nát dây leo thành bã, lại cạy miệng Kiều Bích Ngọc, ngón tay to của anh ta nhét đống bã này vào miệng Kiều Bích Ngọc, muốn cô nuốt chúng.
Kiều Bích Ngọc thấy rất khó chịu, Tang Ba cho cô ăn rất nhiều thứ, đủ loại mùi vị: đắng có, chát có, tê có, cay có, cô lại không thể cử động, không thể từ chối, nhìn thấy Tang Ba nghiêm túc như thế, trong lòng cô thầm thở dài.
Tang Ba thấy cô bị bệnh, anh ta không biết làm thế nào để chữa bệnh cho cô, chỉ đành cho cô ăn tất cả những loại cỏ thuốc mà anh ta biết.
Đây thực sự là liều một phen, còn nước còn tất Kiều Bích Ngọc bị anh ta dày vò như thế ba ngày, cô cảm thấy cho dù không phải chết vì lúc trước trúng độc thì cũng chết vì mấy loại cỏ thuốc kì quái của Tang Ba.
Làm gì có ai chữa bệnh như thế này.
Nhưng Kiều Bích Ngọc cũng chấp nhận số phận rồi, Tang Ba là một người hoang dã nguyên thủy, anh ta làm sao mà nghĩ nhiều được thế, anh †a đã cố gắng hết sức rồi, hơn nữa anh ta không hề bỏ rơi cô, điều này làm cô vô cùng cảm động.
Người hoang dã như Tang Ba cũng không rời bỏ cô, cô là người hiện đại, tâm tư phức tạp, đa nghị, lại còn coi thường trí tuệ của Tang Ba, thật sự là thấy rất hố thẹn.
Tang Ba đưa Kiều Bích Ngọc đi theo hướng chợ phiên, bởi vì chợ phiên có rất nhiều người hoang dã, anh ta nghĩ ở đó có thể chữa khỏi bệnh cho cô.
Tang Ba đi cả ngày lẫn đêm, buổi tối cũng không hề nghỉ ngơi.
Tang Ba ăn uống rất tùy ý, hái vài cái lá xương rồng nhét vào miệng, vừa đi vừa gặm, anh ta để dành tất cả nước trong bình cho Kiều Bích Ngọc, đôi bàn tay to thô ráp của anh cấn thận từng chút một đút nước cho cô, Tang Ba cũng biết Kiều Bích Ngọc sợ ánh nắng chói chang, anh ta hái vài cái lá to đặt lên người cô.
Kiều Bích Ngọc cảm động, ”.. Tôi xin lỗi, Tang Ba, tôi không nên bỏ trốn”
Tang Ba đột nhiên dừng bước, cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chảm.
Phản ứng của Kiều Bích Ngọc ngưng trệ, một lúc lâu mới ý thức được, “Tôi có thế nói rồi!” Cô hét lớn Biểu cảm của Tang Ba như một kẻ ngốc, anh ta kích động và gầm lên với cô, hình như vui mừng quá, không ngừng lắc lư cô, tung cơ thể cô lên cao, rồi lại bắt lấy, lại tung lên cao.
Cô bị Tang Ba dày vò như thế, sắc mặt càng trắng bệch yếu ớt…
Kiều Bích Ngọc muốn chửi thề, nhưng nể tình anh ta là ân nhân cứu mạng của cô… haizz thôi bỏ qua đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT