Châu Mỹ Duy gọi một chiếc taxi, nửa kéo nửa bỏ theo Kiều Bích Ngọc đến một bệnh viện khác.

Cho rằng Châu Mỹ Duy trước đây hay quan tâm đến người khác hơn, nhưng lần này nỗi đau mất con quá lớn khiến cô ấy không thể nào nguôi ngoai được, cũng chỉ có thể chiều theo ý cô ấy mà thôi “Mỹ Duy à, cậu đưa mình đi đâu, bây giờ mình thật sự không nhớ ra nổi…” Kiều Bích Ngọc bất lực nói “Cô Quách Linh của nhà họ Quách”

Trong sảnh phục vụ của bệnh viện, từ xa, một bác sĩ mặc áo choàng trắng đang n đón họ, “… Cô đến bệnh viện cắt chỉ có phải không? Miệng vết thương của cô thế nào rồi?”

Lần gần nhất điều trị vết thương ở ngực của Kiều Bích Ngọc ở bệnh viện này, các bác sĩ trong và ngoài bệnh viện.

Dù sao cũng là bác sĩ chữa trị cho mình, Kiều Bích Ngọc theo bản năng dừng bước chân, quay đầu lại, muốn chào hỏi họ một tiếng.

Tuy nhiên, Châu Mỹ Duy mặt lạnh hoàn toàn không hề dừng lại, kéo Kiều Bích Ngọc tiếp tục đi vào bên trong, xoay người, băng qua lối đi sang một tòa nhà khác.

Tầng 3 khu điều trị nội trú tòa C, phòng bệnh đơn 3018, cánh cửa của căn phòng này đang đóng chặt.

Châu Mỹ Duy kéo cô vào phòng, có thể nghe ‘thấy tiếng máy y tế chuyển động, cả không gian tràn ngập mùi thuốc khử trùng, rất yên tĩnh, ngay cả cửa sổ cũng không mở.

Kiều Bích Ngọc nhìn người phụ nữ trung niên trên giường bệnh, khuôn mặt đoan trang, hai mắt nhắm chặt, trông bà ấy như khoảng 50, 60 tuổi “….Minh không nhận ra bà ấy”

Đi vào những phòng bệnh kiểu này, trong lòng luôn cứ có chút lạnh lẽo, người phụ nữ trung niên này có thể bị bệnh rất nặng, khắp người đều có ống, trong căn phòng này có một loại im lặng chết chóc.

“Cậu biết bà ấy”

Châu Mỹ Duy đưa Kiều Bích Ngọc đến bên giường và để cô ấy nhìn kỹ hơn. “Kiều Bích Ngọc, hãy nhìn kỹ lại. Bà ta là cô Quách Linh của nhà họ Quách. Trước đây bà ta cũng sống trong nhà họ Quách. Bà ta thường hay tìm cậu gây rắc rối, cậu và bà ta khắc khẩu cãi nhau rất nhiều lần.”

Bà ta lúc này đang nằm úp sấp trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi có chút xanh đen khiến người ta nhìn đến có chút ớn lạnh tóc tai dựng đứng.

‘Thậm chí còn khiến người khác cảm thấy bà †a như đã ngưng thở thở, cảm giác chết chóc đáng sợ lặng lẽ ập đến trong lòng, và Kiều Bích Ngọc trong tiềm thức lùi lại một bước.

“Mình.. mình trước kia đã đắc tội với bà ấy, là mình hại khiến bà ấy thành ra như thế này ư?”

Trong lòng Kiều Bích Ngọc đột ngột giật mình, cô lập tức nghĩ đến nhiều chuyện kinh khủng, lại quên mất, có lẽ không phải cô là người khiến bà bị như thế này đâu, đúng không?

Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy vẫn như thường lệ, “Kiều Bích Ngọc, quên đi ký ức thực sự là một điều kinh khủng” Đột nhiên đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô, Kiều Bích Ngọc giật mình.

“Cô Quách Linh bị Quách Thanh Châu đẩy từ sân thượng của bệnh viện xuống làm bà ta rơi xuống mặt đất.”

“Sống thực vật” Kiều Bích Ngọc có chút run rẩy, sợ hãi nhìn người trên giường bệnh.

Người sống thực vật có khả năng tỉnh lại rất thấp, một khi rút các ống y tế này ra thì tương đương với cái chết.

“. Cậu đã quên quá nhiều thứ. Nếu ai đó cố tình lừa dối bạn hoặc bịa đặt một số thông tin sai sự thật, cậu sẽ không thể nào phân biệt được thật giả.”

Châu Mỹ Duy nói với cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Kiều Bích Ngọc, không ai trên thế giới này có thể tin tưởng được. Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Chúng ta phải mạnh mẽ. Đây là điều mà cậu đã nói với mình trước đây”

‘Vừa nói cô vừa kích động chỉ vào cô Quách Linh đang nằm trên giường bệnh, trong lòng tràn đầy phân nộ chính đáng “Quách Thanh Châu đẩy cô Quách Linh từ trên sân thượng xuống và rơi vào trạng thái sống thực vật.

Cô ta đã khiến mình sẩy thai, cô ta còn dùng mảnh kính vỡ đâm vào tim cậu một cách không thương “Loại người này, chỉ vì cậu đã quên đi, mà cậu lại sẵn sàng tha thứ cho ả hay sao!”

“Bệnh tâm thần chỉ là cái cớ. Gia đình nhà họ.

Quách không nố trừng phạt Quách Thanh Châu và còn bảo vệ cô ta. Quách Thanh Châu đã làm không biết bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm như vậy, lại chỉ vì lí do cô ta là tiểu thư, là cô chiêu.

của nhà họ Quách mà bỏ qua cho cô ta ư? Không thể được, cô ta có tội, chúng ta không thể nào bỏ qua cho cô ta như thế!”

“Còn nữa, hai đứa con song sinh của cậu mất rồi, một người mẹ mất con không phải là nên đau lòng lo lắng cực độ hay sao? Nhưng mà Kiều Bích Ngọc lại hoàn toàn thờ ơ không quan tâm, cậu đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của hai đứa trẻ đó, những chuyện này chắc chản cũng là do Quách Thanh Châu làm ra, hai đứa trẻ cũng là Quách Thanh Châu bắt đi mất rồi, tại sao cậu lại có thể để cho lời nói dối bịa đặt của bọn họ che mắt. Để cho người như Quách Thanh Châu nhơn nhơn ở ngoài vòng pháp luật cơ chứ?”

Đối mặt với những lời nói như những đòn tấn công mạnh mẽ của Châu Mỹ Duy.

Kiều Bích Ngọc á khẩu không nói nên lời: “…

Mình không hiểu sao bọn họ không vội vã lo lắng đi tìm bọn trẻ.”

“Nhưng mà, có vẻ như Quách Cao Minh đã biết đứa trẻ ở đâu. Anh ấy nói rằng anh ấy có thể nhìn thấy bọn trẻ chỉ sau một lúc thôi.”

Không thế thuyết phục Kiều Bích Ngọc đứng cùng chiến tuyến với mình, Châu Mỹ Duy có chút thẹn quá hóa giận giận.

“Cậu đúng là loại người không có chút tình mẫu tử nào cả, cậu sinh con ra nhưng chưa từng cho nó bú sữa mẹ. Cậu hoàn toàn không quan †âm săn sóc đứa bé, cậu chỉ vứt nó cho bảo mẫu rồi rong chơi, đối với cậu bọn trẻ có lẽ chỉ như hai tấm kim bài miễn tử để cậu có thể ăn chơi thoải mái trong một gia đình giàu có mà thôi, đúng không?”

Bộ não của Kiều Bích Ngọc trống rỗng, trong đầu cô văng vắng lời lên án buộc tội của Châu Mỹ Duy đối với mình. . Ngôn Tình Tổng Tài

Cô không còn nhớ rõ trước đây mình có mang theo con của mình hay không nữa, hay là giống như những gì Châu Mỹ Duy nói, cô là một người không hề có tình thương của người mẹ.

Emma đi cùng Châu Mỹ Duy tức giận rời khỏi bệnh viện: “Cô ả Thanh Châu đó thực sự rất độc ác. Cô ta đã làm quá nhiều điều táng tận lương tâm, vậy mà cô ta vẫn có thể sống tốt ở trong bệnh viện tâm thần. Bệnh tâm thần của cô ta chẳng qua chỉ là để che đậy mà thôi”

Nơi đây quá tối tăm rồi”

Kiều Bích Ngọc đã đứng trong phòng của cô Quách Linh rất lâu, ngay cả bản thân cô cũng có chút mờ mịt.

Trở lại nhà họ Quách, có chút không dám đối mặt với Chu Duy Mỹ, cảm thấy có lỗi với cô ấy.

Kiểu Bích Ngọc đã đặc biệt yêu cầu dì Phương, dặn dò bọn họ phải chiêu đãi cho Chu Duy Mỹ và Emma bạn của cô thật là tốt. Điều này trước đó ông cụ Quách cũng đã dặn dò rồi.

“Mợ trẻ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Dì Phương có vẻ đã cảm nhận được rằng cô đang suy nghĩ hay áp lực một điều gì đó rất nhiều.

“Không có chuyện gì xảy ra đâu, dù sao thì cũng phải chiêu đãi hai người bọn họ cho thật tốt” Suy nghĩ một hồi lâu. “Quách Cao Minh đâu?”

“Cậu Cao Minh đi công tác rồi, cậ 1 ấy bảo thư ký gọi điện về báo là không ăn cơm tê, cũng không biết ngày mai đã có thể quay v ¡ hay chưa”

Kiều Bảo có chút không yên lòng ơ đễnh gật đầu: “Ừm”

Vốn dĩ muốn trở về phòng nghỉ ngơi, định sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân mình, nhưng không bao lâu thì dì Phương đã gõ cửa.

“Mợ trẻ, cô Mỹ Duy bạn của cô nói rằng cô ấy rất thích chiếc túi của cô, cô có thể cho cô ấy một cái được không?” Dì Phương có chút khó xử đi lại hỏi, Kiều Bích Ngọc thoạt đầu hơi có sờ: “Nếu cô ấy thích thì đưa cho c‹ cô ấy cũng không quan tâm lắm.

Con gái giống như trời sinh đã bị thu hút bởi những món đồ quần áo trang sức, Emma nhìn thấy cả một căn phòng bày biện đầy quần áo túi xách hàng xa xỉ phẩm thì không nhịn được mà lớn mật hỏi muốn một cái.

hút sững y đi” Nhưng Chiếc túi xách nhỏ màu đỏ của Prada khiến cô nàng thích mê.

Nhưng việc này đã khiến cho mẹ anh, ung Nhã Trang cảm thấy vô cùng bất mãn.

Quá giờ trưa, mấy người bọn họ đứng ở bên hồ sen cãi nhau, Cung Nhã Trang đầy tự phụ kiêu ngạo, nói chuyện rất khó nghe: “Cái đám ăn mày nghèo rớt mồng tơi, đã mặt dày mày dạn ở lại đây thì chớ, còn dám lấy đồ của con gái tôi”

Châu Mỹ Duy và Emma đều cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, khuôn mặt của cả hai khi ấy vô cùng khó coi “Bác gái à, bác đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, đây là Kiều Bích Ngọc tình nguyện cho tụi con” Châu Mỹ Duy thật sự rất tức giận.

Cung Nhã Trang cũng là người vô cùng yêu thích túi quần áo sang trọng xa xỉ phẩm, bà ta bước đến và trực tiếp giật lấy chiếc túi xách kia, Emma không phục, hai người phụ nữ tranh giành giảng co với nhau một hồi, không hiểu tại sao chiếc túi xách bé nhỏ trong tay lại rơi thẳng xuống hồ sen.

Họ kinh ngạc đứng bên lan can, trong lòng đều rất giận đối phương.

“Cô, cô… mau đi xuống lấy nó lên đây!” Cung Trang Nhã chỉ vào Emma ra lệnh nói.

Châu Mỹ Duy bảo vệ Emma cũng rất tức giận mà nói: ‘Đó không phải là lỗi của chúng tôi.”

Trong lúc cãi vã, dì Phương cũng vội vàng chạy tới, mở miệng thuyết phục: “Tôi sẽ sai người xuống…”

“Ngâm trong nước bẩn, thì sẽ trở thành rác rưởi” Sau khi trục vớt chiếc túi nhỏ quý giá, nó đã bị Cung Nhã Trang từ chối không thương tiếc, trong khi Emma đang ôm lấy chiếc da túi nổi tiếng đang nhỏ giọt nước lòng đầy đau đớn: “Chắc là cũng không đáng tiền đâu” Vừa nói vừa mở túi ra kiểm tra.

Emma nhanh chóng phát hiện ra rằng trong túi có một thỏi son và một tờ giấy màu ố vàng đã hơi ướt.

“…. hình như là một tấm bản đồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play