“Hung thủ giết người!”

Đi tới căn phòng trước kia của Quách Thanh Châu, bởi vì lúc trước xảy ra đủ loại sự kiện ác liệt, cảnh sát đã bắt cô ta, nơi này cũng bị niêm phong.

Châu Mỹ Duy kéo Kiều Bích Ngọc đi đến trước cửa phòng, hai chân cô ấy đạp lên đám hoa hồng nở rộ phía trước, ngẩng đầu, biểu tình lạnh lùng nhìn thẳng vào cửa phòng đã bị niêm phong.

Gương mặt Châu Mỹ Duy đầy phần hận, hai chân cô ấy càng ra sức đạp lên đám hoa hồng, xem như phát tiết.

Kiều Bích Ngọc ở một bên hoàn toàn không hiểu sao Châu Mỹ Duy lại oán giận như vậy, “Vì cái gì Trước kia cậu và Quách Thanh Châu có thù hận rất sâu à?”

“Không có”

Châu Mỹ Duy quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, giọng điệu lộ ra vẻ giều cợt, “Mình và cô ta không thù không oán, Quách Thanh Châu lại đối xử với mình như vậy”

“Kiều Bích Ngọc, cậu có biết lúc ấy mình đau đớn thế nào không?”

Châu Mỹ Duy đứng thẳng người, dùng tay phải ôm trái tim, trên mặt không chút biểu cảm, gắn từng chữ, “Cô ta đẩy mình xuống cầu thang, máu nóng không ngừng tuôn ra từ phía dưới của mình, con mình mất rồi. Lúc đó, tim mình như bị một nhát dao sắc nhọn cứa vào.”

Khi Kiều Bích Ngọc nghe những lời này, sắc mặt cô tái đi, không biết nên nói gì để an ủi cô ấy.

“Kỳ thật, mình đi Pháp chính là vì trốn tránh, muốn để bản thân quên đi sự việc đó, nhưng dù thế nào mình cũng không quên được”

Châu Mỹ Duy nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, đôi mắt của cô có chút ướt át, “Nếu mình không quên được, có phải mình nên quay lại đây đối mặt với nó?”

Lời của cô ấy đầy quyết tâm và oán hận.

“Kiều Bích Ngọc, mình muốn nhìn thấy hung thủ đã giết chết đứa con của mình, mình muốn nhìn cảnh cô ta bị trừng phạt, nếu không mình thật sự không thể yên lòng”

Đây là nguyên nhân Châu Mỹ Duy về nước.

Qua lời của Bùi Hưng Nam, Châu Mỹ Duy mới biết được người trăm phương nghìn kế hại cô ấy sanh non, thế mà lại là quý cô ngoan hiền của nhà họ Quách. Trước giờ, cô ấy và Quách Thanh Châu không thù không oán, tại sao lại đối xử với con của cô ấy như vậy.

Bởi vì Kiều Bích Ngọc đã quên mất một đoạn trí nhớ, tuy biết Quách Thanh Châu hại cô ấy, nhưng trong lòng cô cũng không quá oán hận Quách Thanh Châu Sau khi điều tra rõ nguyên nhân Châu Mỹ Duy sanh non là do Quách Thanh Châu giở trò, nhà họ Quách cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

“ Lúc trước ông nội có nói với mình, bảo mình trao đổi với cậu về chuyện Quách Thanh Châu hại cậu, nhà họ Quách cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hy vọng gửi cho cậu một ít tiền.”

“Có ý gì?’ Vẻ mặt Châu Mỹ Duy tức giận.

Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy xấu hổ, “Không phải như cậu nghĩ đâu. Ông nội cảm thấy có lôi với cậu, hy vọng có thể bù đắp cho cậu một chút về mặt vật chất. Bởi vì không thể thay đổi chuyện trong quá khứ nên ông nội mới mong cậu có thể chăm sóc cơ thể và sống tốt hơn trong tương lai”

Emma nhịn không được tò mò hỏi: “Đưa bao nhiêu tiền?”

“35 tỷ, nếu cậu muốn nhiều hơn thì mình sẽ nói với ông nội. Mình không nghĩ ông nội sẽ quan tâm đến chuyện tiền bạc”

“Trời a, nhiều tiền như vậy” Emma kinh hô một tiếng.

“kiều Bích Ngọc, mình không cần bố thí Châu Mỹ Duy rất tức giận, nhà họ Quách lại thích dùng tiền giải quyết vấn đề, hiện tại cô ấy cảm thấy nhục nhã, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình muốn xem Quách Thanh Châu bị trừng phạt”

* Án kiện của Quách Thanh Châu chưa được xét xử công khai, hiện tại cô ta ở bệnh viện tâm thần, Kiều Bích Ngọc thấy Châu Mỹ Duy cố chấp, đành phải bảo tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện tâm thần.

Emma ở đây không có quen ai, đương nhiên cũng đi theo, Emma rất tò mò về Kiều Bích Ngọc.

“Nhà cô có rất nhiều siêu xe nha, tất cả đều do tài xế lái à? Trời ạ, mỗi ngày đều có xe chuyên dụng đưa đón, cứ như sống ở thiên đường vậy.

Tôi phải làm việc bao lâu mới kiếm được tiền mua xe thế này, có lẽ cả đời cũng không thể’“

Kiều Bích Ngọc miễn cưỡng cười với Emma, không biết nên trả lời thế nào.

Tới bệnh viện tâm thần, có một bác sĩ đã ở đó chờ các cô, “Mời đi bên này”

Bọn họ đi theo bác sĩ, đi qua đại sảnh của bệnh viện, bệnh viện tâm thần này không khác mấy bệnh viện bình thường lắm, chẳng qua nơi này không có quá nhiều phòng khám bệnh, sau tòa nhà này là nơi nội trú. Các bệnh nhân bên trong nói chuyện và ăn uống như người bình, thậm chí còn chơi trò giải đỡ.

Bệnh viện chính quy sẽ không xảy ra tình trạng ngược đãi bệnh nhân tâm thần. Sàn nhà, hành lang, lối đi nhỏ đều rất sạch sẽ, thức ăn của người bệnh cũng không tệ lắm.

Sắc mặt Châu Mỹ Duy ngày càng khó coi Quách Thanh Châu bị giam một mình trong một căn phòng màu trắng, bên trong hoàn toàn bịt kín, không có cửa sổ. Dù là sàn, tường hay trần nhà, tất cả đều được khảm một lớp da mềm. Điều này tránh cho việc những bệnh nhân có xu hướng bạo lực tự làm hại bản thân.

Bọn họ đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn vào trong thông qua một cái cửa sổ trên cánh cửa.

Quách Thanh Châu ngồi chồm hổm trong góc, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, cả người bất động.

So với bộ dạng trước đây của Quách Thanh Châu, lúc này cô ta có hơi tái nhợt gầy yếu Bác sĩ có chút khẩn trương giải thích: “Mấy ngày nay bệnh nhân không chịu ăn cơm, chúng Tôi để y tá tiêm dịch dinh dưỡng cho cô ấy. Có khi cô ấy phối hợp với chúng tôi, nhưng có đôi khi cô.

ấy cáu gắt đánh người.”

Bệnh viện nhận được thông báo người nhà họ Quách đến thăm người bệnh, cho nên bọn họ.

phải nghiêm túc tiếp đãi, nếu không sẽ bị người ta hiểu lầm rằng bọn họ ngược đãi Quách Thanh Châu.

Hai tay Châu Mỹ Duy siết chặt, rít ra từng chữ từ kế răng, “Khi nào tòa án xét xử?”

“Chúng tôi đã kiểm tra, cô ấy quả thật là bị bệnh tâm thần. Tất cả các án kiện của cô ấy kể cả là án kiện hình sự cũng sẽ không bị truy cứu, nhưng chúng tôi có thể cưỡng chế cô ấy ở lại bệnh viện tâm thần cho đến khi cô ấy hồi phục.”

Bác sĩ giải thích đơn gi Châu Mỹ Duy không khỏi rống lên: “Điều này không công bằng!”

“Cưỡng chế cô ta ở lại bệnh viện tâm thần là trừng phạt sao? Cô ta chịu khổ chỗ nào.

Quách Thanh Châu ở trong này ăn ngon ngủ tốt có người hầu hạ, so với chúng ta ở bên ngoài làm công, nhìn sắc mặt người khác còn tốt hơn rất nhiều. Cô ta đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, chẳng lẽ pháp luật không thể trừng phạt nghiêm khắc sao, bao nhiêu sinh mạng đều đã bị cô ta tướt đi!”

“Các người thiên vị, bao che”

Châu Mỹ Duy không cam lòng, đạp chân vào cửa phòng bệnh, “Quách Thanh Châu, cô hại con ôi, cô phải bị trừng phạt, cô sẽ không được chết tử tết”

Tuy nhiên, cho dù Châu Mỹ Duy ở ngoài cửa có bi phẫn thế nào, hò hét khàn cả giọng, Quách Thanh Châu trong phòng vẫn thờ ơ.

Quách Thanh Châu ngay cả một chút hối hận cũng không có, cô ta ở trong này còn được chữa bệnh và nhân viên chăm sóc cẩn thận.

Châu Mỹ Duy vô cùng oán giận, một cú đạp cửa lại rung lên, “Không thế như vậy, không công bảng, không công băng!”

Emma cũng kích động đến hai mắt rưng rưng, rất tức giận, ôm lấy bả vai Châu Mỹ Duy, “Đừng như vậy, tất cả mọi chuyện đã là quá khứ. Cho dù pháp luật không thể trừng phạt cô ta, ông trời nhất định sẽ không để cô ta sống tốt “

lều Bích Ngọc đứng ở một bên, n phức tạp, không biết phải nói gì Cho đến khi bọn họ rời khỏi bệnh viện tâm thần, cảm xúc của Châu Mỹ Duy mới ổn định hơn.

“Kiều Bích Ngọc, cô ta cũng gây tổn thương cho cậu mà, sao cậu có thể dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy?”

Châu Mỹ Duy siết chặt cổ tay cô, cổ tay lập tức đỏ lên một vòng, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, xúi giục: “Cậu nói với Quách Cao Minh, không thể để Quách Thanh Châu thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật như vậy được, cô ta có tội”

“Cô ta có tội!”

“Mình, mình không nhớ rõ”

m rất Kiều Bích Ngọc vô cùng khó xử, cố tay cô có.

hơi đau, nhưng cô không hất tay Châu Mỹ Duy ra, cô cảm thấy nhà họ Quách có lỗi với cô ấy.

“Cậu sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi, theo mình đến một nơi”

Châu Mỹ Duy lập tức kéo cô đi ra ngoài, Kiều Bích Ngọc bị cô ấy đột ngột kéo đi, bước đi có chút láo đáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play