Nói đến Đường Tuấn Nghĩa, Cung Nhã Yến lại nghĩ tới một người khác: “Những năm này, chú họ của Đường Tuấn Nghĩa thỉnh thoảng có chăm sóc anh ta”

“Chú họ?”

“Đó là người mà khi cháu còn nhỏ thường gọi là ‘cô bé béo ứ?, đặc biệt thích trêu chọc cháu, là chú họ Mạc Cảnh Sơn đó”

Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc hơi thay đổi, có nhanh chóng nhớ ra đó là chú họ da ngăm đen, lùn và mũm mĩm. Cô vẫn nhớ chú họ Mạc Cảnh Sơn có tính khí xấu Cả nhà họ Đường cùng chú họ Mạc Cảnh Sơn và Cây Cột hình như qua khá gần” Quả thật, chú họ Mạc Cảnh Sơn rất quan tâm Đường Tuấn Nghĩa, mấy lần đưa anh ta đến bệnh viện khám khi anh còn nhỏ.

“Chú họ Mạc Cảnh Sơn thật lãng mạn, bên ngoài nuôi nhiều phụ nữ như vậy, ông ta vẫn chưa lập gia đình sao?”

Kiều Bích Ngọc cúi đầu tìm kiếm danh sách trên điện thoại di động, tiện miệng chửi thề Cung Nhã Yến thật sự không nói tục với người khác, vì vậy cười lắc đầu: “Cũng không rõ.”

Thực sự đã bị Kiều Bích Ngọc tìm thấy số điện thoại rồi, có chữ ‘Chú lùn bí đao, mặc dù không có trí nhớ lúc trước nhưng bảng cảm giác đây chắc chản là biệt danh cô đặt cho chú họ Mạc Cảnh Sơn.

Hừ, khi còn nhỏ, thích hay bắt nạt cô suốt ngày, rõ ràng là cô không béo, liền thích gọi cô là cô bé béo, vì vậy cô đã bị các bạn học ở trường mẫu giáo trêu ba năm. Để đáp lễ lại thì cô gọi ông †a là chú lùn bí đao.

Cuộc gọi được kết nối.

Kiều Bích Ngọc thực sự có chút lo lắng và phấn khích khi cầm điện thoại di động, dù sao trước kia cũng là người thân quen thuộc, đã lâu không liên lạc, cô đã quên một đoạn ký ức, nhưng người thì vẫn nhớ.

“… Có chuyện thì nói có rắm thì thả!” Nhưng mà, Mạc Cảnh Sơn vấn thô bạo như trong trí nhớ của cô.

Kiều Bích Ngọc cũng không có gì gọi là cửu biệt trùng phùng gì cả, đối với một cục gạch thối trong nhà xí thì có cảm tình gì đâu? “Cây Cột đâu rồi, tôi đang tìm anh ta” Kiều Bích Ngọc nói đơn giản và trực tiếp.

Câu này khiến Mạc Cảnh Sơn sợ hãi Có chút hoảng hốt một hồi, Mạc Cảnh Sơn chột dạ, lập tức cao giọng quát: “Tôi không biết!”

“Cô đang muốn tìm Đường Tuấn Nghĩa, cô gọi cho tôi làm gì, tôi cái gì cũng không biết”

Kiều Bích Ngọc không ngờ ông ta đột nhiên tức giận quát cô như vậy, nhưng cô biết chú họ Mạc Cảnh Sơn tính tình không tốt nên không nghĩ ngợi nhiều.

… Vậy chút có biết anh ta gần đây bận chuyện gì không? Hay liên lạc với ai?”

“Không biết”

“Không biết gì cả!”

Mạc Cảnh Sơn vẻ mặt dữ tợn, tức giận nói Đừng làm phiền tôi” Ông ta không ngừng mắng, đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

“Bên chú có đứa nhỏ đang khóc sao?” Kiều Bích Ngọc cũng nghe được qua điện thoại, đứa bé có vẻ khóc lóc thảm thiết.

Mạc Cảnh Sơn càng thêm luống cuống: “Đứa nhỏ gì, không phải con của cô…. Đúng vậy, là tình nhân của tôi sinh ra không được sao? Tôi là bảo kiếm không già, cùng nhân tình sinh một đội bóng cũng không thành vấn đề”

“Bích Ngọc, chú họ cháu nói gì đớ?”

“Ông ta nói rằng ông ta phải cùng nữ nhân sinh một đội bóng đá Cuộc điện thoại cuối cùng cũng bị cúp trong sự căng thẳng ăn nói hàm hồ của Mạc Cảnh Sơn.

Ông ta dường như nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ khác bên cạnh Kiều Bích Ngọc.

“…Lại có thể nói tục trước mặt dì nhỏ của cô tại”

Mạc Cảnh Sơn lập tức nhớ tới giọng nói kia của Cung Nhã Yến, sắc mặt ông ta biến sắc, nghĩ đến lời nói lúc nãy “đứa con mà tình nhân sinh, ông ta nhất thời hối hận muốn chết.

Ông ta đã rất cố gắng để duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt Cung Nhã Yến, nó đã bị phá hủy, phá hủy hết rồi.

Khí tiết tuổi già của ông ta khó giữ được là tại Kiều Bích Ngọc, cháu gái này, con bé béo ú này từ nhỏ đã là tai họa rồi.

Hai đứa song sinh trong cái cũi đăng kia đang khóc rất dữ dội, bằng sức bú sữa khóc oa oa, tiếng khóc khó chịu và chói tai này bao giờ mới dừng được, âm thanh kinh khủng đáng sợ.

“Mấy đứa lại có chuyện gì nữa vậy?”

*… Đã uống sữa một giờ trước, lại đói bụng sao? Hay là tã đầy nước tiểu rồi? Có phải không muốn ngủ sao?”

Mạc Cảnh Sơn bị hai đứa bé dày vò mấy ngày, ông ta bị ép muốn sắp tắt thở rồi.

Mạc Cảnh Sơn đã thay tã mới cho tụi nhỏ, nhân tiện thay quần lót mới, nhanh chóng đổ đầy hai bình sữa bột nhét vào miệng nhỏ của hai đứa, và đứa nhỏ nghịch ngợm lại phun núm vú cao su ra, còn dùng bàn tay mũm mĩm của mình đẩy ông †a ra, như thể không thích ông ta.

“… Nhà họ Quách chưa dạy mấy đứa quy củ à, có gia giáo không vậy, sao lại đá vào mặt ta.”

Bánh Bao Nhỏ khóc lóc thê thảm, với thân hình nhỏ bé giơ đôi chân mũm mĩm đá lên mặt Mạc Cảnh Sơn.

Mạc Cảnh Sơn thật sự là một bên phân một bên nước tiểu mang đứa nhỏ Ngày xưa người ta nói ông ta trời sinh tướng mạo dữ tợn, giống như tên trùm xã hội đen, mẹ kiếp, giờ trùm xã hội đen đó đang phải ở nhà trông hai đứa nhỏ, ông ta thà chiến đấu sinh tử với người khác còn hơn, thật là kinh khủng.

“Đừng khóc, đừng khóc”

“Có muốn ngủ không, ngoan, mau chóng đi ngủ, đi ngủ thôi..” Mạc Cảnh Sơn hai tay trái phải đặt đứa nhỏ cõng trên vai, vừa đi vừa lắc lư, còn phải nhẹ giọng dỗ dành, ru tụi nhỏ ngủ.

Tuy nhiên, đứa nhỏ không hợp tác và càng khóc dữ dội hơn.

“.. Hai đứa nhỏ này rất có năng lực khóc.”

Mạc Cảnh Sơn ôm hai đứa tiếp tục dỗ dành, trong lòng mệt muốn chết.

Thực sự là không chịu nổi, Mạc Cảnh Sơn vội vàng ôm đứa bé vào phòng khách, giọng điệu thương lượng nói: “Đường Tuấn Nghĩa, hay là chúng ta trả đứa bé đi”

Chưa kể, bắt cóc đứa nhỏ nhà họ Quách có hậu quả gì? Chỉ có chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ nhà họ Quách này, ông ta đã kiệt quệ cả về thể xác lần tinh thần, người như sắp bước vào quan tài đến nơi.

Chao ôi, hai đứa bé này di truyền ai mà sao có thể khóc nhiều như vậy? Đường Tuấn Nghĩa dường như cũng có chút khó chịu vì tiếng khóc của nhóc con, Anh ta nhíu mày nhìn hai vai trái phải của Mạc Cảnh Sơn, trẻ con khóc đến mức mặt đỏ bừng, trông như bị tủi thân nước mắt thay phiên nhau chảy ra, liều mạng khóc thét “Có nút tắt tiếng không?” Đường Tuấn Nghĩa có chút bất lực nói.

Hai đứa bé một tuổi song sinh đang khóc rất đáng thương, Đường Tuấn Nghĩa đang nghĩ rằng nếu trên người có nút tắt tiếng có nút tắt, vậy thì yên ẳng rồi.

Mạc Cảnh Sơn nhíu mày.

Không ngờ Đường Tuấn Nghĩa sẽ hỗ trợ dỗ trẻ con.

Ông ta ôm hai đứa song sinh, vừa đi vừa dỗ dành, cuộc sống sau này của ông ta chắc không thể qua nối.

“Chú họ Mạc Cảnh Sơn sống phóng khoáng quá, ông ta vần chơi bời trăng hoa”

Sau khi Kiều Bích Ngọc bị cúp máy, cô cũng không thèm gọi lại liên tục, nhớ đến tiếng khóc của trẻ con bên cạnh chú họ Mạc Cảnh Sơn, ngạc nhiên thốt lên vài tiếng chửi tục.

Trước đây, chú họ Mạc Cảnh Sơn đã công khai răng ông ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chuyện nuôi tình nhân cũng không phải là bí mật, những người phụ nữ đó còn có thể hòa thuận ở chung, dù sao họ cũng chỉ vì tiền.

“Mấy năm gần đây chú họ của cháu có vẻ an phận hơn rất nhiều” Cung Nhã Yến suy nghĩ một chút rồi nói thật.

“Đã an phận sao? Cháu không nhớ. Có thể là do họ Mạc Cảnh Sơn cảm thấy già và muốn ổn định cuộc sống. Hễ gặp được người phụ nữ phù hợp thì sẽ thành gia lập thất..” Tuy nhiên, Kiều.

Bích Ngọc tỏ ra nghỉ ngờ: “Hình như Mạc Cảnh Sơn lớn hơn dì bảy tuổi nhỉ? Gần 60 rồi ông ta còn có thể sinh con được không Cung Nhã Yến sắc mặt ửng hồng: “Đừng quan tâm đến chuyện của người khác, trước tiên nên quan tâm đến bản thân đi” Không tán gẫu những chủ đề thẳng thắn như vậy với cô.

Suy nghĩ bao nhiêu cách vẫn không tìm được.

Đường Tuấn Nghĩa nên Kiều Bích Ngọc đành phải tạm bỏ cuộc.

Đồng thời nhớ tới Quách Cao Minh, tối hôm qua đặc biệt nhắc nhở muốn dẫn cô đi câu lạc bộ làm quen vài người Cô nghĩ, với tính cách của Quách Cao Minh, nếu không phải chuyện quan trọng thì anh cũng không nhắc đến.

Hơn nữa cục đá này lại sẵn sàng đưa vợ đi gắp người khác, quả là kỳ lạ. Còn tưởng rằng trong những gia đình giàu có này, vợ ở nhà tuân thủ các quy tắc ở nhà,còn người tình thì đưa đi xã giao.

.. Dù sao vẫn còn sớm, mình sẽ đến câu lạc bộ xem một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play