Kiều Bích Ngọc cẩn thận gấp tờ giấy ố vàng trong tay, cô vệ sinh tắm rửa thay quần áo trong phòng tắm xong rồi vội vàng đi về phía cửa phòng.

‘Vừa đúng lúc tại cửa phòng, Quách Cao Minh cũng mở cửa định bước vào. Anh đoán rằng sắp đến giờ cô dậy rồi, hơn nữa anh cũng không thể để cô ngủ quá lâu được. Kết quả là ngay khi vừa mở cửa, Kiều Bích Ngọc liền lao về phía anh, cả hai nhất thời đều bị giật mình.

Kiều Bích Ngọc lao vào ngực anh và ngay lập tức cô phản ứng rồi lùi lại với vẻ mặt có chút xấu hổ, còn Quách Cao Minh thì đứng yên và cứ nhìn cô với đôi mắt thâm sâu, anh nhìn vào khuôn mặt ngượng lên vì đỏ của cô.

“.. Tôi, cái đó tôi”

Kiều Bích Ngọc cất tiếng nói để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, cô suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng “Hôm qua anh nói rằng sẽ đưa tôi đi gặp một vài người. Nhưng mà hôm nay tôi không rảnh, tôi không đi được”

Anh đã nói với cô tối qua rằng anh muốn đưa cô đến câu lạc bộ để gặp một số người. Quách Cao Minh không trả lời. Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi hơi khó chịu khi anh cứ nhìn mãi như vậy.

Quách Cao Minh không nói chuyện, anh chỉ nhìn chäm chắm vào cô.

Cô liền căng thẳng, tay phải cầm bản đồ địa hình được viết bảng tờ giấy cổ khiến cô lập tức nhớ ra: “… còn nữa, tôi, tôi muốn tìm Đường Tuấn Nghĩa.”

Quách Cao Minh dường như rất nhạy cảm với cái tên ‘Đường Tuấn Nghĩa’ này, đôi mắt sâu thẳm của anh hơi nheo lại, như trong tiềm thức, toàn thân của anh liền trở nên cảnh giác.

“Anh có số điện thoại và thông tin liên lạc của Đường Tuấn Nghĩa không?” Kiều Bích Ngọc đột nhiên hỏi anh, so với người chồng xa lạ trước mặt, cô có ấn tượng với Đường Tuân Nghĩa hơn, dù sao thì cô và Đường Tuấn Nghĩa cũng là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Quách Cao Minh không cho cô bất kỳ câu trả lời nào liên quan đến Đường Tuấn Nghĩa, anh vẫn bình tĩnh nói: “Xuống lầu ăn trưa đi”

Nói xong, anh quay người đi xuống cầu thang một mình.

Kiều Bích Ngọc nhìn theo bóng lưng nổi bật và thẳng tắp của anh, anh lại quay người rời đi mà không đợi cô. Thật khó tưởng tượng trước đây cô đã thân với người đàn ông này như thế nào.

Cung Nhã Yến biết Kiều Bích Ngọc dậy muộn và bị thương, bà cũng đã không đặt ra nhiều quy tắc cho cô ấy. Quách Cao Minh đã gửi tin để bà đến biệt thự Uyển Như chăm sóc cho Kiều Bích Ngọc.

Thực ra, người đàn ông Quách Cao Minh này cũng rất cẩn thận. Chỉ là anh ấy không thích giải thích, cũng không thích nói quá nhiều Kiều Bích Ngọc quy củ ăn bữa trưa, Quách Cao Minh thì ngồi trên ghế ăn đối diện với cô, họ hầu như không nói chuyện và mọi người đều ăn trong im lặng.

Sau bữa ăn, Quách Cao Minh đi ra ngoài. Tất nhiên, với tính cách của mình, anh sẽ không giải thích cho cô biết rằng anh định đi đâu. Khi Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh rời đi, cô lập tức đến gần Cung Nhã Yến “Di à, dì có thông tin liên lạc của Tiểu Trụ Tử hay không?”

“Cháu muốn tìm Đường Tuấn Nghĩa?”

Cung Nhã Yến đặt thìa xuống, nghỉ ngờ nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách vừa rồi biểu hiện của Quách Cao minh có chút kỳ lạ.

Cung Nhã Yến cũng không phản đối việc cô đi tìm Đường Tuấn Nghĩa, dù sao hiện tại cô thân với Đường Tuấn Nghĩa cũng là chuyện bình thường, trước đây tiếp xúc với nhiều người cũng tốt.

“… Cháu đã có số điện thoại của Đường Tuấn Nghĩa trong điện thoại di động của mình rồi”

*Nó nẵm trong danh sách Zalo của của cháu đấy”

Cung Nhã Yến lấy điện thoại ra nói với cô từng người một, dạy cô nhận biết mọi người.

*“Tảng Băng Nam Cực’ cái tên này là của ai vậy?” Kiều Bích Ngọc nhìn qua danh sách trên Zalo của mình, cô tò mò nhìn chăm chằm vào một cái tên trong những biệt danh.

Cung Nhã Yến nhìn có chút xấu hổ, bà suy đoán nói: “Đây có lẽ là Quách Cao Min| Kiều Bích Ngọc mở to mắt: “Quả nhiên cái tên này phù hợp với anh ta”

Cung Nhã Yến bèn không chút khách khí cười thầm, Kiều Bích Ngọc vậy mà lại lấy cái biệt danh đó đặt cho Quách Cao Minh.

Lúc đó Quách Cao Minh chỉ đành để cho cô tùy tiện nghịch ngợm.

Kiều Bích Ngọc đã gọi đến số điện thoại được đánh dấu là “Tiếu Trụ Tử”, đây chắc là số điện thoại của Đường Tuấn Nghĩa đi, cô đã kiểm tra và thấy lịch sử cuộc gọi với số này trước đây.

“… Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..”

Nghe được âm thanh trả lời máy móc của nữ tống đài, sắc mặt Kiều Bích Ngọc liền trầm xuống, sau đó cô thở dài: “Tiểu Trụ làm sao vậy? Cho mèo gửi lời nhắn cho cháu, giờ anh ấy lại tắt nguồn điện thoại.”

Cung Nhã Yến không hiểu cô đang nói về chuyện “mèo đưa tin”, nhưng Đường Tuấn Nghĩa tắt điện thoại là chuyện bình thường, cậu ta thường thường bị làm phiền.

“Bích Ngọc, nếu cháu cần tìm cậu ta gấp, sao chúng ta không bắt xe đến căn hộ của cậu ta để Tìm..”

“Được đấy”

Kiều Bích Ngọc đồng ý ngay lập tức. Tuy nhiên, khi họ lái xe đến tiểu khu, tuy nhiên mọi thứ lại trống rỗng.

“… Cậu Đường đã gần một tháng rồi không về” Chị hàng xóm cùng tầng nhìn thấy đám người Kiều Bích Ngọc vỗ cửa liền bật dậy ra chạy ra ngoài cửa nhìn.

Mấy người là người nhà của cậu Đường sao?”

“Đúng vậy chúng tôi là người nhà của anh ấy”

Kiều Bích Ngọc trực tiếp trả lời Cung Nhã Yến cũng cười nói với chị hàng xóm kia vài câu: “Xin hỏi, chị có biết gần đây cậu ấy đi đâu không?”

“Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng trước đây cậu ấy hiếm khi ra ngoài. Tôi không biết cậu ấy làm công việc gì. Có khả năng là liên quan đến địa chỉ mạng IP gì đó. Cậu ấy rất trăm tính và hầu như không nói chuyện với chúng tôi, có điều là cậu ấy lớn lên trông thật soái mà. Xem dáng vẻ của cậu ấy thì chắc cậu ấy là một sinh viên có học thức lầy tài năng, có lẽ do cậu ấy không giỏi biểu đạt, và có vẻ nhút nhát ”.

Bà hàng xóm này này làm đẹp tính xấu của Đường Tuấn Nghĩa, một người đàn ông đẹp như vậy nhất định là cũng có nhân phẩm tốt rồi, bà ta nhiệt tình bước đến chỗ Kiều Bích Ngọc hỏi::Cậu Đường đó có vợ hay là bạn gái gì chưa?”

“Tuấn Nghĩa vẫn chưa có vợ hoặc bạn gái đâu Ở phía bên kia cầu thang, một phụ nữ thời trang với mái tóc ngắn bồng bềnh với quả đầu kiếu cách bước đến, bà ta mặc một bộ đồ đen đi đôi giày cao gót màu đỏ đang bước những bước.

chân lộp cộp trên nền bê tông cũ kỹ.

“Các người là mẹ và em gái của Tuấn Nghĩa sao?”

Kiều Bích Ngọc và Cung Nhã Yên nhìn nhau, điều đầu tiên mà trong lòng họ nghĩ ra là Đường.

Tuấn Nghĩa khá nổi tiếng trong tòa chung cư này.

“Tôi là vợ của chủ nhà của Tuấn Nghĩa, hahaha, có phải là làm cho hai người bị dọa sợ hay không? Tuấn Nghĩa cũng bị tôi làm cho dọa sợ cả ngày mà không biết nói gì, tôi cũng không có ý đồ xấu gì cả, ôi chỉ là thích trêu chọc cậu ấy một chút thôi, cậu ấy cứ yên lặng ngoan ngoãn như vậy thật chẳng giống như ba tên giặc trời nhà tôi gì cả. Đứng là khác nhau một trời một vực. Cậu ấy đã hai mươi bảy ngày rồi không thấy trở về, tôi cũng bắt đầu lo lăng cho cậu ấy.

*… Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến anh ấy. Hơn nữa, Đường Tuấn Nghĩa sẽ không ngại ngùng đâu ạ” Kiều Bích Ngọc nói chuyện phiếm với hai bà chị nhiệt tình trước mặt.

Đường Tuấn Nghĩa không phải là ngại ngùng không nói, chỉ là anh ấy không muốn quan tâm đến người khác mà thôi Không tìm được Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc có chút thất vọng, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi lại hỏi thêm: “Tiện thế, chị có biết anh ấy nuôi thú cưng không? Nó là một con mèo đen”

Lần trước cậu ấy bắt lấy con mèo đen và hỏi tôi có thể trang trải hóa đơn điện nước không?”

“Tuy nhiên, cậu Tuấn Nghĩa nhấn mạnh rằng đó không phải là con mèo của cậu ấy” Điều này thực sự khiến người khác mơ hồ khi nghe.

Kiều Bích Ngọc và Cung Nhã Yên nhanh chóng rời khỏi khu chung cư nơi Đường Tuấn Nghĩa thuê trọ, họ đi dọc theo lối đi về.

“Đường Tuấn Nghĩa bây giờ thế nào rồi? Không phải nhà họ Đường đã giao tài sản cho anh ấy sao? Anh ấy luôn thuê nhà trọ sao?”

Kiều Bích Ngọc tưởng tượng rằng Đường Tuấn Nghĩa đang sống một cuộc sống vô cùng nghèo khố, đồng thời cô cũng rất đau lòng và giận với nhà họ Đường.

“Sự việc không phải như cháu nghĩ đâu.”

Cung Nhã Yên cười Tuấn Nghĩa rất thông minh và có năng lực.

Cậu ấy đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc đầu tư tài chính. Được một thời gian, cậu ấy mắc một căn bệnh lạ. Hiaz, cũng không biết bây giờ bệnh tình của cậu ấy như thế nào rồi.”

Nói đến đây, Cung Nhã Yên cũng có chút lo lắng, tuy rằng bà luôn nói đối xử với Đường Tuấn Nghĩa như người của mình, nhưng bà có chút thiên vị, Đường Tuấn Nghĩa bị bệnh rồi, đó cũng chỉ là lời bà nói ở trên miệng mà thôi, nếu như người bị bệnh là Kiều Bích Ngọc, thì bà sẽ còn quan tâm lo lắng hơn nữa.

Đột nhiên, Cung Nhã Yên có chút xấu hổ, Đường Tuấn Nghĩa không có người thân xung quanh, bà thật sự nên quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn.

“Sau này, Đường Tuấn Nghĩa chuyển toàn bộ tài sản sang tên cho cô, bao gồm cổ phiếu, bất động sản và tiền mặt. Nhà họ Quách cũng là vì chuyện này mà quan tâm một chút…”

Kiều Bích Ngọc im lặng lảng nghe, cô cảm thấy có chút phiên muộn, trong lòng liền có cảm giác trùng xuống: “Mấy năm nay Tiểu Trụ Tử vẫn cứ sống một mình như vậy sao?”

“Đúng vậy”

Trong đời người, thường thì có rất nhiều điều mình làm sai và đi theo đó là những tiếc nuối.

Đường Tuấn Nghĩa hẳn là rất cô đơn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play