Châu Mỹ Duy xuyên qua con ngõ chật hẹp, rẽ vào một con đường lớn, đi được khoảng 10 phút rồi lại rẽ trái.
Cô liên tục quay đầu lại Vẻ mặt có chút nghỉ hoặc, cô luôn cảm thấy có người đi theo mình.
Có lẽ chỉ là áo giác, giữa ban ngày ban mặt, việc trị an của đường phố Paris cũng không loạn lạc đến mức đó, cô còn đang vội phải tới nhà hàng làm việc.
Công việc hiện tại của Châu Mỹ Duy là làm phụ bếp của nhà hàng, cho nên cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm mấy công việc tạp vụ này trước, công việc này là Emma giới thiệu cho cô, cho nên những nhân viên cũ của nhà hàng cũng khá quan tâm đến cô, họ luôn khuyên cô rằng đừng quá căng thẳng, cứ từ từ thích ứng.
“Tiểu Duy Duy, sao cô lại không cần tôi tăng cho cô thỏi son mới đó chứ?” Bà chủ của nhà hàng là người Hà Lan, nhà hàng này của cô cũng được xem như là nhà hàng có tuổi thọ cả trăm năm ở gần đây rồi, ông nội cô xây dựng nên, bố cô thừa kế, hiện giờ truyền lại vào tay cô.
‘Vả lại bà chủ còn nói, ông nội của ông nội của bà trước đây làm nghề cướp biến, bà còn nói răng, cái nhà hàng này là do cướp được. Bất luận là thật hay là giả, thì Châu Mỹ Duy nghe nói vậy cũng cảm thấy rất có hứng thú.
Nhà hàng này không hề lớn, chỉ có hai đầu bếp, một người là ông chú để râu, người còn lại la vợ của ông chú để râu, món hải sản hầm phô mai kiểu Pháp mà cặp vợ chồng này làm rất nổi tiếng ở khu phố này, có rất nhiều khách hàng cũ của địa phương này ghé thăm.
Ông chú để râu và người vợ thường xuyên cãi nhau trong phòng bếp, vì mấy vấn đề như kiểu ngày hôm đó nấu món ăn kèm gì, thậm chí còn dùng dao để chĩa vào nhau.
Có điều nghe nói, hai vợ chồng ông chú để râu rất yêu thương nhau, bởi vì vấn đề sức khỏe nên vợ của ông chú để râu không thể nào sinh con, cuộc sống quá đỗi phiền muộn, nên họ coi việc cãi nhau để giết thời gian, hai người họ còn thường xuyên so tài dùng dao với nhau.
Ngoài ra nhà hàng còn có một cặp vợ chồng hơn 60 tuổi làm việc cố định, bọn họ đã làm việc ở đây được hơn 40 năm, chủ yếu chịu trách nhiệm mua và kiểm kê nguyên vật liệu, và cả bảng biểu hóa đơn kinh doanh của nhà hàng hàng tháng cùng với việc tính lương nhân viên rồi khai thuế vân vân.
Những nhân viên mới còn lại có tính lưu động khá lớn chính là nhân viên phục vụ, thông thường có khá nhiều sinh viên vừa đi học vừa đi làm.
Còn bà chủ của họ về cơ bản là chẳng lo thứ gì hết, hàng ngày bà đều nhàn rồi không có việc gì làm chán quá thì lượn qua đây một vòng, bà tin tưởng những nhân viên như người nhà của mình.
Hôm qua bà chủ là hậu duệ của cướp biển này còn tặng cho cô một thỏi son đỏ hàng hiệu “Tôi làm việc ở nhà bếp, tạm thời không cần dùng đến thỏi son đó, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ thử” Châu Mỹ Duy mỉm cười ngại ngùng trả lời lại.
“Trời ạ, cho dù là làm việc ở nhà bếp, thì phụ nữ chúng ta cũng phải bảo vệ vẻ đẹp nho nhã bất cứ lúc nào.” Bà chủ tay phải thì chống nạnh, tay trái thì giơ.
ngón tay vừa mới được bà sơn màu sáng lên, nghiêm túc dạy dỗ cô.
Châu Mỹ Duy chỉ cười mà không nói gì “Công việc ở nhà bếp quá mệt, tôi cảm thấy tiểu Duy nên ra ngoài tiếp đãi khách hàng giống như tôi.” Camille cũng làm việc ở nhà hàng này, cô vừa mới thay đồ làm việc, đại sảnh của nhà hàng đã chật cứng khách hàng, cửa hàng của họ không lớn, cũng chỉ có 10 cái bàn, mỗi bàn chỉ có hai vị trí ngồi, chủ yếu là do bà chú của họ không có chí tiến thủ, bà luôn nhấn mạnh việc phục vụ khách hàng, tuyệt đối không chịu mở rộng, bà hy vọng răng nhân viên của mình cũng được nghỉ ngơi tốt hơn.
Nhưng sự thực lại ngược lại, chính vì nhà hàng của họ có quá ít bàn để ngồi, đặc biệt là những người trẻ tuổi, những thực khách có tính tò mò cho dù là phải hẹn trước cả 10 ngày hay nửa tháng cũng vô cùng kiên nhẫn, họ không ăn thử ở đây một bữa thì không chịu được, cứ như vậy, những nhân viên ở đây vẫn bận tối tăm mặt mũi.
‘Đặc biệt là nhà bếp của nhà hàng là có áp lực lớn nhất, kì vọng của những thực khách càng cao, thì hàng ngày tỉnh thần của đầu bếp đều như đang đối phó ở trên chiến trường.
“Tôi cảm thấy làm việc ở nhà bếp khá ổn, tôi có thể học được rất nhiều thứ” Châu Mỹ Duy vẫn nở nụ cười dịu dàng ôn hòa.
Hôm qua ông chú để râu đã khen món canh cốc kiếu Trung mà cô nấu, ông còn nói rằng nếu đề tên lên thực đơn thì chắc chẳn sẽ nhận được sự yêu thích của khách hàng, thực ra vợ của ông chú để râu giỏi nhất là nướng bánh ngọt, đúng lúc cô rất thích học cách làm bánh ngọt kiểu Tây, làm việc ở phòng bếp tiện cho việc bái sư để học nghề.
“Sau này nhà hàng của tôi phải nhờ cậy vào mọi người rồi” Bà chủ của họ cười cởi mở, vẫy vấy tay, thậm chí bà còn chẳng thèm liếc nhìn hóa đơn lấy một cái, bà lại đi chơi rồi.
Việc làm ăn của nhà hàng thực sự quá tốt, bình thường nhà hàng đều chật cứng khách hàng, bởi vì, do chính sách thả lỏng của bà chủ họ đối với nhân viên, Camille thân là một nhân viên trung thành, vì tiền đồ của nhà hàng cô đã tự mình thay nhà hàng xin một trang mạng đặt đồ ăn online.
“Trời ạ, Camille à rõ ràng cô biết là tôi đã bận tối mặt tối mũi rồi, tại sao còn mở mấy cái ship.
hàng này nữa chứ, người đâu, Camille chạy đi đâu rồi, mau hủy nó cho tôi, sao lại làm cái trò này chứ” Nhân viên cũ ở quầy thanh toán xông vào trong nhà bếp, và đặt một chiếc điện thoại thông minh ở trên mặt bàn: “Ai, mấy người ai làm cái trò này, phiền phức quá đi mất, đáng ghét, cái tên Camille chạy trước rồi, mọi người mau xem cho.
tôi, liên hệ với khách hàng đặt hàng trên mạng, cửa hàng của chúng ta không cần kiếm tiền nữa, tôi muốn tan làm đúng giờ.” Nhà hàng của họ là nhà hàng Phật hệ.
Làm mấy cái đặt hàng online này đúng là kiếm chuyện! Mặc dù Paris của Pháp là một thành phố lớn trên thế giới, nhưng việc phục vụ đặt hàng online ở đây hoàn toàn không phát triển như trong nước, đặc biệt là thời gian giao hàng thông thường sẽ vượt quá 1 tiếng, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hương vị của món ăn và gây ra những đánh giá sai không đáng có.
Châu Mỹ Duy nhìn thấy cô gái phụ trách việc thanh toán của nhà hàng đang phát điên lên với chiếc điện thoại thông minh đang cầm trong tay, cô liền dở khóc dở cười, bước qua đó nói: “Để tôi xem thế nào.” Thì ra là sáng hôm nay Camille tự ý quyết định xin một trang đặt đồ ăn online cho nhà hàng, kết quả thực sự đã có người đặt đồ ăn, vả lại địa chỉ cách đây rất xa, 20 km, phí ship hàng còn đắt hơn cả đồ ăn “Khách hàng đã đặt hàng online thành công rồi, chúng ta không thể đơn phương hủy đơn hàng, không thì sẽ ảnh hưởng tới nhà hàng của chúng ta” Châu Mỹ Duy trải lòng thật.
“Vậy thì làm thế nào” Gô chị làm tài vụ của nhà hàng không hiểu những công nghệ mới nổi này, những nhân viên cũ ở đây đều thuộc trường phái bảo thủ, họ bài xích những thứ mới mẻ này từ trong lòng, ăn cơm sao có thể tùy tiện đặt đồ trên mạng chứ, nhất định phải ngồi hắn hoi xuống, dùng bữa trong môi trường thoải mái mới đúng chứ.
“Camille đáng chết, ngày mai tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một bài, không được, đơn hàng này nhất định phải trừ vào tiền lương của tháng sau của cô ta” “Để tôi đi ship đồ ăn cho.” Châu Mỹ Duy đã tình nguyện làm điều này, Camille đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, đương nhiên cô không thế đế cô bị trừ lương.
“Cô sao?” Cô gái làm tài vụ nhìn cô một lượt, dường như cảm thấy dáng vẻ nhỏ bé này của Châu Mỹ Duy không đáng tin: “Cô không quen với đường sá ở đây, phải đi 20 km ship đồ cho một người lạ, cô không sợ gặp nguy hiểm sao?” “Sao có thể chứ?” Châu Mỹ Duy cảm thấy những người ở bên này thực sự nên tiếp nhận những điều mới mẻ, chẳng phải chỉ là làm mấy việc mà mấy anh shipper trong nước vẫn thường làm hay sao.
Tuy nhiên, đây chính là cái gọi là không nghe lời người lớn, thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Châu Mỹ Duy rất nỗ lực dùng thứ tiếng Pháp bập bẹ của mình, dựa theo GPS dẫn đường, cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ở của khách hàng đó.
Kết quả, cô gõ cửa, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông béo ú trông rất lôi thôi dung tục bước ra, anh ta quan sát cô một lượt, ánh mắt đó dừng ở phần ngực của cô hai giây, vào lúc Châu Mỹ Duy đang cảm thấy người đàn ông này không được lịch sự cho lắm.
Người đàn ông to béo này dùng cánh tay to khỏe của mình để cướp lấy túi đồ ăn trong tay cô, sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại Cô vẫn còn chưa thu tiền mài Cô đích thân mang tới đây, còn chưa tính tiền ship nữa Châu Mỹ Duy rất tức giận, cô liều mạng gõ cửa: ‘Anh vẫn chưa trả tiền.” “Mở cửa, lập tức mở cửa, không thì tôi sẽ báo.
cảnh sát” Cái vốn được coi là chính nghĩa, vào lúc đối phương tức giận mở cửa ra một lần nữa, cô đột nhiên ý thức được cái gì gọi là hiện thực: “Cô nói m cái gì cơ!” đối phương khàn giọng nói, giọng điệu rõ ràng là đang cảnh cáo.
Lại có thêm hai người đàn ông trưởng thành nữa ăn mặc thô tục bước ra, nhìn về phía cô với ánh mắt không có ý tốt: “Em gái vào đây cùng chơi với các anh nào ha ha ha…” Nói rồi, bọn họ nhìn ngó xung quanh, thấy không có người nào đi qua, liền giở thói lưu manh, trong đó có một tên sốt ruột, cánh tay to béo nằm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, lôi cô vào trong phòng Châu Mỹ Duy sợ hãi, sau khi bị một lực lớn kéo đi thì khoảnh khắc đó cô mới hồi phục lại thần chí, cô hét ầm lên.
Bên trái có một bóng người xuất hiện “Mày là ai, đừng có lo chuyện bao đồng..” Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam vô cùng khó coi: “Lập tức thả cô ấy ra!” anh thật sự rất muốn dùng súng bắn chết mấy tên khốn trước mắt.
Ba người đàn ông trước mắt đã bị anh làm cho sợ hãi, bình thường vẫn được gọi là anh hùng bàn phím ở trên mạng, lập tức co rúm lại sợ hãi Châu Mỹ Duy vốn dĩ không kịp phản ứng lại, giống như là sợ hãi, cả người cô ngây ngốc để mặc cho Bùi Hưng Nam kéo đi, bước ra tới đường lớn, Bùi Hưng Nam đã vô cùng tức giận, anh buông tay cô ra, trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt cô.
Bùi Hưng Nam thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Anh đi theo cô suốt cả dọc đường, bắt đầu từ lúc sáng nay khi cô rời khỏi căn nhà thuê chung rách nát đó, anh nhìn thấy một tên ngốc tóc vàng tỏ tình với cô một cách khoa trương như đang diễn kịch ở dướ ï tầng, sau đó nhìn thấy bóng người nhỏ bé của cô làm mấy công việc tạp vụ rẻ tiền, chỉ vì chút đồng lương ít ỏi này Hiện giờ cô lại còn đi ship đồ ăn và bị mấy tên khốn quấy rối.
“Cô mất công chạy tới tận nước Pháp, cô luôn miệng nói nhất định phải ly hôn với tôi, chính là để tới nơi này sỉ nhục bản thân!” Sắc mặt của Bùi Hưng Nam rất khó coi, dường như đang nghiến răng chất vấn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT