Châu Mỹ Duy lê cơ thể mệt mỏi trở về phòng trọ, cô ấy đang rất đói. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, do không giỏi tiếng Pháp, không thông thạo ngôn ngữ nên công việc này có chút khó khăn đối với cô ấy, nhưng để kiếm sống thì bắt buộc phải học cách thích ứng.
Trên thực tế, với bằng tốt nghiệp chuyên ngành cùng kinh nghiệm làm việc trước đây của Châu Mỹ Duy tại IP&@ hoàn toàn có thể giúp cô.
ấy dễ dàng tìm được các công ty lớn với mức lương tốt tại các thành phố lớn trong nước.
Trong lòng thầm cười khổ, một người phụ nữ đã gần 30 tuổi vẫn chọn cách xa quê hương để tìm kiếm một cuộc sống mới, đây thực sự không phải là một lựa chọn sáng suốt cho lắm và con đường này cũng không hề dễ đi chút nào.
“Kiên trì, kiên trì, cố gắng lên!” Sau khi đi qua nhiều con hẻm quanh co khúc khuỷu, đôi chân đã đau nhức, Châu Mỹ Duy hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm để cổ vũ cho bản thân.
Nơi cô ấy sống có vẻ hẻo lánh, đó là khu phố cổ ở Paris, nghe nói nơi này từng là khu phồn hoa phát triển bậc nhất thời Napoléon, nhưng đó đã là chuyện của hàng trăm năm trước rồi, bây giờ các trung tâm đô thị mới nổi không ngừng mọc lên.
Nơi này không theo kịp bước đi của thời đại dân đần bị lãng quên.
Thời gian có thể khiến người ta quên đi mọi thứ, hạnh phúc và cả những nỗi đau.
Châu Mỹ Duy đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, ánh mắt thấp thoáng sự buồn bã, đôi mắt ủ rũ, cúi đầu tiếp tục lắng lặng leo lên cầu thang.
Căn phòng thuê của cô nắm trên tầng cao.
nhất, bốn người ở chung trong 120m2, có 3 phòng, cô và Camille chen chúc trong phòng ngủ chính, Emma tự cười mình vì quá béo nên phải chiếm lấy riêng một phòng. Còn Liya hay đưa đàn ông về nhà, tất nhiên cô ấy cũng sẽ cần có chút không gian riêng cho mình.
Dù đã là cuối thu nhưng chiều hoàng hôn trên tầng thượng vấn còn oi bức, ngay cả khi chạm tay vào tường cũng cảm nhận được hơi nóng đó, đế thông gió thì chỉ có thể mở cửa sổ, nhưng nếu mở cửa thì muỗi, ruồi, chuột, kiến đủ thứ trong ngõ tối có thể nhân cơ hội chạy vào trong phòng của họ bất cứ lúc nào. Nghe nói con hẻm tối vào mùa hè còn phát ra mùi hôi rất khó chịu nữa.
Sống nơi đất khách quê người, sao dám kén môi trường sống được, điều quan trọng nhất là giá thuê nhà ở đây rẻ, vậy là được rồi.
Từ nhỏ Châu Mỹ Duy đã quen với những tháng ngày khổ cực nên đối với điều kiện ở đây, cô ấy không hề lên tiếng chê bai nửa lời Vẻ mặt cô ấy có chút hoang mang, bước từng bước nặng nề, leo lên trên cầu thang gỗ mang cảm giác thời đại, bậc thang phát ra những âm thanh có tiếng kêu két két.
*Cô Mỹ Duy này, hôm nay có một người đàn ông đến tìm cô đấy” Bà chủ nhà nghe thấy tiếng bước chân cầu thang quen thuộc liền thò đầu ra ngoài cửa số tầng một, nhìn về phía cô ấy nói to.
Chủ cho thuê trọ của cô ấy là một bà cụ năm nay đã 83 tuổi. Bà ấy sống đơn độc một mình, không có chồng hay con cháu gì cả. Bà chủ sở hữu tòa nhà cũ 5 tầng với nhiều căn phòng cho.
thuê, thu nhập mỗi tháng đều rất ổn định. Bình thường bà ấy không giao tiếp nhiều với những người thuê nhà nhưng lại đặc biệt yêu thích Châu.
Mỹ Duy, một cô gái khiêm tốn đến từ Việt Nam.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Châu Mỹ Duy còn rất trẻ, vừa siêng năng chịu khó lại hay giúp đỡ người khác, không sợ chịu thiệt thòi Họ đã từng nhìn thấy nhiều kiểu phụ nữ thời đại phô trương trên đường phố Paris nên cảm thấy những người phụ nữ sống nội tâm và đơn giản lại càng có sức hút hơn.
Châu Mỹ Duy ngẩn người: “Là ai thế ạ?” Cô ấy hỏi một cách đơn thuần, chỉ nghĩ rằng người ta tìm mình chắc là có chuyện gì đó.
*Người đàn ông đó không biết nói tiếng Pháp mà chỉ biết tiếng Anh, nhưng cậu ta không nói gì cả, chỉ bảo rằng muốn tìm một người ở căn nhà thuê trên tầng cao nhất, họ Châu mới từ Việt Nam sang, nên tôi đoán là muốn tìm cô đấy” Bà chủ nhà thuật lại “Có nói tìm cháu làm gì không ạ?” Châu Mỹ Duy sợ là chuyện liên quan đến công việc.
Cách đây một thời gian, cô, Emma cùng mọi người có nói đùa rằng họ sẽ cùng nhau mở một nhà hàng, Camille còn hào hứng nói rắng bọn họ sẽ làm ăn phát đạt, sau đó có thế cùng nhau dọn ra ngoài để thoát khỏi cảnh khốn khó và sẽ sống trong những khu nhà cao cấp Tất nhiên, đó chỉ là ước mơ đẹp đế nhất thời cao hứng nổi lên mà thôi chứ ai cũng biết việc mở một nhà hàng ở Paris là điều không hề dễ dàng chút nào.
Trước hết, họ không có đủ vốn khởi nghiệp trong tay, nếu không thì cũng không đến nỗi thuê một nơi rách nát như vậy để ở. Nhưng cuộc sống văn cần phải có ước mơ, nên Emma đã đề nghị bọn họ đến nhà hàng của người khác làm thuê trước, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể học hỏi kinh nghiệm để sau này mở nhà hàng Công việc hôm nay Châu Mỹ Duy tìm được đó là làm việc ở phòng bếp sau nhà ăn.
Bà chủ nhà nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Người đàn ông đó có ngoại hình của một người t lịch châu Á, dáng vẻ cao cao gầy gầy, đeo kính, thiệp, nhìn có vẻ là một người giàu có.” Đột nhiên, Châu Mỹ Duy sững người, trong tâm trí cô ấy lúc này bồng hiện lên một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Bà chủ nhà đã gặp và tiếp xúc qua vô số người nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra người đàn ông đó và Châu Mỹ Duy chắc chấn có mối quan hệ sâu sắc.
Nghĩ một lát, bà ấy nói thêm: “Cậu ta có vẻ rất gấp gáp-‘ Châu Mỹ Duy không hỏi thêm câu nào nữa, nhẹ nhàng cảm ơn bà chủ nhà, rồi nhanh chóng quay trở lại căn phòng thuê trên tầng thượng.
lý Duy, sao nay cậu về muộn vậy? Emma nhìn thấy bóng lưng của Châu Mỹ Duy, lập tức nhiệt tình đưa cho cô một quả táo to.
lgày đầu tiên đi làm nên mình muốn làm muộn hơn một chút, tiện thế nhanh chóng làm quen với môi trường ở đó luôn” *Có phải cậu gặp rắc rối gì trong công việc đúng không?” Châu Mỹ Duy mỉm cười: “Không có, công việc vẫn thuận lợi, cảm ơn cậu đã giới thiệu cho mình công việc này, bà chủ rất vui tính hài hước, mình rất thích công việc này” “Vậy thì tốt” Emma vui vẻ vỗ vỗ vào vai cô ấy.
Camille vừa đi đến vừa cắn chiếc bánh pizza, mơ hồ nói: “Tớ thấy, với tính cách của Mỹ Duy thì làm ở đâu cũng được sếp ở đấy yêu thích luôn í” Cô ấy sẵn sàng chịu thiệt thòi trong công việc, siêng năng lại trung thực, tất nhiên các ông chủ đều thích những nhân viên như vậy rồi, không giống như những người ở đây, không bao.
giờ chịu làm thêm giờ.
Châu Mỹ Duy không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hôm nay cô ấy cảm thấy hơi mệt nên muốn đi tắm chút nước nóng.
Liya đột nhiên từ trong phòng lao ra, ngăn cô ấy lại: “Mỹ Duy à, người đàn ông hôm nay đến tìm cậu ấy, hai người có quan hệ gì thế?” “Người đàn ông nào cơ?” Emma và Camille ngay lập tức quay lại nhìn họ.
Liya nhướng cao đôi lông mày đậm, lộ ra một nụ cười mờ ám, trêu chọc nói: “Trưa nay nhá có một người đàn ông châu Á manly lịch thiệp đến tìm Mỹ Duy nhà mình đấy. Tớ nhìn qua cửa sổ trên tầng thấy bóng anh chàng đó từ xa, trông gầy gầy, giống kiểu bị ốm á. Có điều, bộ vest Armani màu xanh đậm của anh ấy là mẫu mới ra của hãng cách đây vài ngày thôi, là người có tiền nha!” “Nào nào, thật thà còn được khoan hồng nhé Emma và Camille ngay lập tức trở nên phấn khích, vây quanh Châu Mỹ Duy không để cô ấy đi tảm, nhất định phải tra hỏi ra bằng được: “Người đàn ông đó là ai thế!” Châu Mỹ Duy lộ ra nụ cười bất lực, cô ấy thật sự không muốn nói quá nhiều.
Liya dẫn đầu nói một cách háo hức: “Chắc chắn là người theo đuổi Mỹ Duy rồi” “Có lẽ nào là Henry không nhỉ?” Emma đoán: “Anh chàng đó nói với tớ rằng anh ta sắp sửa tỏ tình với Mỹ Duy, còn nhờ tớ giúp.
nữa cơ.” “Henry làm sao có thể mua được Armani, chưa kể Henry còn là người Pháp chính hiệu, to cao vạm vỡ, lông lá rậm rạp…” “À, tớ biết rồi!” Camille hét lên.
lôm nay lúc tớ đi làm, có hai vị khách đặc biệt hỏi thăm đầu bếp nào đã làm các món ăn hôm nay, nói là muốn làm quen người đó một chút” Camille hiện làm việc trong cùng một nhà hàng với Châu Mỹ Duy. Châu Mỹ Duy làm ở trong bếp còn Camille làm bồi bàn Buổi chiều trên tầng thượng vô cùng oi bức, Emma và những người khác vẫn đang bàn tán sôi nổi về người đàn ông mặc Armani rốt cuộc là ai.
“Người đó không để lại tên tuổi gì cả, tớ cũng không nhìn thấy anh ta, cũng không biết đấy là ai luôn” Một câu trả lời rất tiêu chuẩn, cũng không coi là nói dối, Châu Mỹ Duy chỉ là không muốn bản thân phải suy nghĩ lung tung đoán già đoán non.
Hơn nữa, cũng chưa chắc đã là người ấy Rõ ràng anh ta đang ở Việt Nam, còn cô ấy.
cũng chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nơi ở hiện tại của mình cho người thân bạn bè ở quê nhà cả, bao gồm cả Kiểu Bích Ngọc, chắc có lẽ không phải là người mà cô ấy quen biết trước đây.
Hơn nữa, anh ta rõ ràng đã nhận được đơn ly hôn mà cô ấy gửi, ký cũng đã ký rồi, hai người không còn quan hệ gì nữa, anh ta không thể đến tận nơi để tìm cô ấy được.
Đêm nay, Châu Mỹ Duy có rất nhiều tâm sự trong lòng, cô ấy chỉ ăn qua loa một đĩa mì ống xào cà chua, rồi lại trở về giường nắm trần trọc không thôi.
Cho đến sáng hôm sau, mọi người thấy tỉnh thần cô ấy có vẻ không được tốt, lại còn hai con mắt gấu trúc hiện rõ mồn một liền lo lắng hỏi han cô ấy xem có gặp khó khăn gì trong cuộc sống hay không.
Trong lòng Châu Mỹ Duy thở dài, không tiện nói thẳng ra.
Nghĩ lại cảm thấy bản thân cũng thật ngu ngốc, chỉ vì đoán già đoán non một chuyện mà mất ngủ. Rõ ràng đã thuyết phục bản thân phải buông bỏ quá khứ, nhưng để buông bỏ được đâu có dễ dàng như vậy.
Tâm trạng có thể buồn bực không vui nhưng công việc thì vẫn phải làm, nhanh chóng lên đường thôi.
Tiếng bước chân giấm lên cầu thang cọt kẹt, cộp cộp vội vàng đi xuống lầu.
“Châu Mỹ Duy, anh yêu em!” Không ngờ Henry đã đứng ở trước cửa của căn nhà, tay trái cầm một cây đàn guitar, tay phải ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, hồn nhiên vô tư dùng giọng nói to dống dạc tỏ tình với cô ấy: “Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim anh đã không còn thuộc về mình nữa. Chúa nói với anh rằng em chính là người mà anh luôn chờ đợi bấy lâu nay.
Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày nhớ đêm mong không có cách nào quên được cô gái xinh đẹp của anh. Xin em hãy chấp nhận tình yêu của anh!” Châu Mỹ Duy sững sờ.
Người đi đường qua lại và những người hàng xóm trong cùng ngôi nhà cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Đây chính là sự lãng mạn của nước Pháp.
Lãng mạn cái con khỉ mốc! Lúc này, Bùi Hưng Nam đang đứng ở trong góc tòa nhà cũ nhìn chảm chăm vào bó hoa hồng đỏ tươi, cảm thấy nó vô cùng chướng mắt khó chịu. Mới ly hôn chưa được một tháng đã có thắng trẻ ranh ở đâu chui ra ngang nhiên theo đuổi vợ cũ của anh ta tàn của mình từ trên không trung đạp xuống, lại càng đau hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT