Gần sáng, bầu trời đen kịt đã bắt đầu lộ ra những mảng sáng, Kiều Bích Ngọc và mọi người lúc này mới trở về nhà nghỉ ngơi.

Khi cuộc hôn nhân của người bạn thân gặp.

vấn đề đương nhiên là họ cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Nửa đêm, điều động binh lực để đi tìm Châu Mỹ Duy, thật là có lòng giúp đỡ mà.

Hừ! Kiều Bích Ngọc vốn dĩ muốn đưa Mỹ Duy về nhà họ Quách để xem nhà họ Bùi bọn họ dám đến nhà họ Quách đòi người nữa không.

… Chuyện của nhà người ta” Quách Cao Minh không thấy hứng thú khi can thiệp vào cuộc sống riêng tư của người ngoài, nhưng anh cũng không chỉ rõ là cấm Kiều Bích Ngọc can thiệp, mà chỉ nhắc nhở cô để cô dừng lại đúng lúc.

Ngay khi cơ thế Kiều Bích Ngọc chạm vào chiếc giường lớn mềm mại, cô liền nhắm mắt lại ngủ luôn, cô mơ hồ kéo chiếc chăn lên rồi vùi đầu Vào nó.

Cô bất giác nói: “Châu Mỹ Duy là cô em gái nhỏ của tôi, cái đồ tồi Bùi Hưng Nam..” giọng chửi rủa dần dần hạ xuống, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi Đi ra ngoài giải quyết chuyện riêng của người khác vào buổi đêm, sau đó lại vội vàng về nhà nghỉ ngơi khi trời hửng sáng. Quách Cao Minh miễn cưỡng làm việc này, anh cau mày rồi đến gần giường, cúi người và nhẹ nhàng kéo chăn bông trên đầu cô xuống.

Xét về tính cách, Quách Cao Minh không thích cách làm việc rụt rè và sợ hãi của Châu Mỹ Duy. Tất nhiên là Châu Mỹ Duy không phải là nhân viên của anh thế nên anh cũng sẽ không hà khắc Nhưng đối với sự thiện lương và chu đáo của cô, anh cũng không có ý gì, chỉ là có liên quan đến Kiều Bích Ngọc nên anh cũng không thể không †ìm hiểu một chút.

Kiều Bích Ngọc không có người bạn nào, có lẽ là do cô ấy quá thân thiết với Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ, đàn ông không dám lại gần cô ấy. Còn Đường Tuấn Nghĩa lại quá ưu tú thế nên những người phụ nữ xung quanh đều coi cô như kẻ thù nặng kí vậy.

Thức đêm là chuyện quá đỗi bình thường đối với Quách Cao Minh. Anh kéo chăn bông cho.

Kiều Bích Ngọc, nhìn thấy cô thở đều và ngủ ngon, anh mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh vừa đi vừa lấy điện thoại gửi cho Bùi Hưng Nam một tin nhắn: “Xử lý tốt chuyện nhà cậu đi” Chỉ một vài từ đơn giản nhưng rõ là Quách Cao Minh vô hình chung gây áp lực cho Bùi Hưng Nam.

Một lúc sau, phía bên Bùi Hưng Nam nhắn lại: “Tôi biết rồi!” Hai người họ là bạn tốt và đã quen biết nhau hơn mười năm rồi. Tình bạn giữa con trai với nhau thì không cần nhiều lời, chỉ cần nói ngắn gọn là đã đủ hiểu rõ rồi.

Vê phía nhà họ Bùi, mặc dù đến cả Quách Cao Minh cũng đích thân nhản tin để bảo họ xử lý tốt chuyện Châu Mỹ Duy mang thai, nhưng mà sau khi vợ chồng nhà họ Bùi lén lút thương lượng thì họ vẫn cảm thấy tạm thời không nên sinh con thứ hai “Người nhà họ Quách bọn họ thật là bắt nạt người quá đáng mà!”

Bà Bùi ở trong phòng ngủ nói chuyện riêng với chồng với vẻ bực bội hiếm thấy trên khuôn mặt: “… Cứ giương mắt lên mà nhìn Kiều Bích Ngọc tát vào mặt Hưng Nam của chúng †a sao?”

“Cháu dâu nhà họ Quách sao có thế hống hách như vậy chứ! Nhà họ Kiều với nhà họ Quách lẽ nào từ trước đến giờ chưa dạy cô ta thế nào là cư xử đúng mực à? Chúng ta tuy cũng có lỗi nhưng cô ta cũng không nên ở nơi đông người mà tát vào mặt một người đàn ông được. Chuyện này mà truyền ra ngoài, Hưng Nam nhà chúng ta còn mặt mũi nào để gặp mọi người chứ.

Bà Bùi là giáo sư của một trường danh tiếng.

Bà hiểu biết rộng, khoan dung và nhân hậu, bà thường giao lưu với các em học sinh nhỏ. Bình thường bà ăn nói rất nhã nhặn đôi khi có pha chút hài hước.

Dù có được giáo dưỡng tốt đến đâu, nhưng khi nhìn thấy con trai mình bị người khác tát, bà cũng không khỏi tức giận.

Trước đó, tôi nghe nói Châu Mỹ Duy và Kiều Bích Ngọc là bạn tốt của nhau, nhưng hai đứa có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Đúng thật là môi trường lớn lên khác nhau thì tính cách cũng khác nhau mà. Tôi vẫn là nên bảo Mỹ.

Duy không nên đến gần Kiều Bích Ngọc, ngưỡng cửa của nhà họ Quách bọn họ cao như vậy, nhà chúng ta sao sánh bằng, hơn nữa tôi cũng không thích kết thân với những người có địa vị cao…

Bà Bùi hiện rõ vẻ tức giận trên mặt, cảm thấy Châu Mỹ Duy kết bạn không hợp, Kiều Bích Ngọc ÿ vào thân phận đặc biệt của cô mà cứ lo việc đâu đâu.

“Được rồi, đừng tức giận nữa” Ông Bùi thở dài và xoa dịu vợ bằng một giọng trầm.

Bà Bùi càng nghĩ càng thấy uất ức. Mọi người xung quanh đều nói hoàn cảnh gia đình họ Bùi rất tốt thuộc dòng dõi thư hương, một gia đình lúc nào cũng hòa thuận. Các chị em của bà lúc nào cũng cảm thấy ngưỡng mộ, bà cũng cảm thấy vừa lòng.

Nhưng giờ đây bị Kiều Bích Ngọc làm rối cả lên, đến nỗi cảm thấy người nhà họ Bùi không tốt bảng người khác, lại còn phải ăn nói khép nép, “Tôi thấy con trai tôi bị ức hiếp như vậy, tôi có thể không giận sao? Tôi giờ chỉ còn lại một người con trai thôi” Bà Bùi nói xong, nước mắt lưng tròng, nghĩ đến đứa con trai lớn chết trẻ, bà đau xót vô cùng.

Ông Bùi lộ rõ vẻ đau buồn trên gương mặt, cái chết của con trai cả khiến cả nhà họ khó có thể chấp nhận được.

Con trai cả của họ là Bùi Hưng Nhân, là anh trai ruột của Bùi Hưng Nam. Gia đình họ Bùi mấy đời đều làm nghề dạy học, mà vợ chồng họ đều là giáo sư của các trường danh tiếng. Người con trai cả theo truyền thống gia đình, từ nhỏ tính anh đặc biệt hiền lành và có sở thích đọc sách. Khi còn trẻ, anh đã được thuê để dạy tại một trường đại học nổi tiếng.

Tính cách của Bùi Hưng Nam thì lại ngược lại.

Mặc dù mang vẻ ngoài hiền lành nho nhã giống như người nhà của mình, nhưng anh lại ghét việc vùi đầu trong biển sách để làm nghiên cứu, anh cảm thấy như vậy quá nhàm chán.

Anh thích thử thách nên đã khởi nghiệp, cũng vì vậy mà đã quen với Lục Khánh Nam và Quách Cao Minh – những đại gia kinh quanh Bùi Hưng Nam có một tích cách sôi nổi và hướng ngoại, anh khá hòa đồng với Lục Khánh Nam, hai người thường xuyên đi du lịch nước ngoài.

Còn con trai lớn nhà họ Bùi, Bùi Hưng Nhân thì lại thích yên tĩnh và dành phần lớn thời gian ở nhà, sống khá khép kín và vợ chồng họ yêu quý con trai cả hơn.

Nhưng năm đó, con trai cả của họ đột nhiên đòi đi du lịch như con trai út của họ. Nhưng không ngờ rằng, con trai cả lại trở về với cơ thế lạnh lẽo.

Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao có thể chấp nhận được chứ.

Cả gia đình nhà họ Bùi đều suy sụp, ngay cả cậu con trai Bùi Hưng Nam của họ cũng đã thay đổi nhiều thói hư tật xấu và chuyên tâm phát triển trong nước. Dần dần cậu học được cách chăm sóc gia đình và ở nhà. Ngày tháng trôi qua, Bùi Thanh Tùng ra đời, điều này đã đem lại cho cả nhà họ Bùi những tiếng cười vui vẻ.

Nhưng có điều là hôn nhân của Bùi Hưng.

Nam không thuận lợi.

Nếu như Hưng Nhân vẫn còn sống, gia đình chúng ta chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hưng Nhân là đứa biết nghe lời nhất.” bà Bùi thở dài khẽ nói, bà lấy tay áo bên phải lau đi những giọt nước mắt Ông Bùi vỗ vai bà, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đừng nói nữa”

Bà Bùi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Hưng Nam muốn ly hôn với Quan Liên, tôi quản không nối. Muốn kết hôn với Châu Mỹ Duy, tôi cũng không gạt bỏ…” “Chỉ là hiện giờ Bùi Thanh Tùng mới học tiểu học, đứa trẻ này còn quá nhỏ. Mặc dù tính cách Châu Mỹ Duy rất tốt nhưng mà sau khi sinh con xong, chắc chắn sẽ có thành kiến với Thanh Tùng của chúng ta.

Tôi đã đứng trước mộ của Hưng Nhân thề răng dù có chết tôi cũng sẽ để Thanh Tùng sống trong vui vẻ và hạnh phúc cả đời” Bà Bùi nằm lấy tay ông Bùi: “Chúng ta hãy bàn với Mỹ Duy xem có thể sinh đứa trẻ chậm vài năm nữa được không, còn đứa trẻ hiện giờ thật sự là không có duyên phận với chúng ta” Ông Bùi cúi đầu một lúc lâu sau đó khẽ gật đầu.

Cửa phòng không đóng chặt, Châu Mỹ Duy sắc mặt tái nhợt đứng dựa vào cửa, nghe rõ cuộc đối thoại của hai vợ chồng già.

Bang, bang, bang, một quả bóng màu cam bật ra từ phía bên kia hành lang.

Châu Mỹ Duy nghe thấy tiếng động, lo lẳng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thanh Tùng đang mặc bộ quần áo thể thao cao cấp màu xanh nhạt. Cậu bé đang ôm quả bóng da chơi ở trong phòng, sau đó đuổi theo quả bóng da.

“Nói bao nhiêu lần rồi, không được chơi bóng ở trong phòng” Châu Mỹ Duy nhìn Thanh Tùng – cậu bé đẹp trai tầm năm sau tuổi đang đứng trước mặt, dường như cô buột miệng nói ra lời lẽ này.

“Thanh Tùng! Lại đây với bà nào” Trong phòng, hai vợ chồng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức cảnh giác. Họ mở cửa ra mới nhận ra răng cửa chưa đóng chặt và Châu Mỹ Duy đang đứng ở ngoài hành lang, lo lắng không biết cô có nghe thấy gì không.

Ngay khi bước ra ngoài, thấy Mỹ Duy mở miệng dạy dỗ Thanh Tùng, bà ngay lập tức bảo vệ cháu trai.

“Mỹ Duy à, con đừng nói nó. Trưa hôm qua Kiều Bích Ngọc đến nhà chúng ta gây chuyện, dọa cho đứa trẻ này một trận khiến nó cả đêm qua không dám ngủ. Sáng nay mới ngủ dậy, khuôn mặt xanh mét thế này, nhìn có thương không chứ” Châu Mỹ Duy nhìn bà Bùi kéo Bùi Thanh Tùng về phía sau, như thể sợ rằng người mẹ kế như cô.

sẽ ngược đãi đứa trẻ vậy.

“Con không phải mắng, chỉ là con nghĩ trẻ con nên được dạy dỗ từ bé.” Châu Mỹ Duy nhẹ nhàng nói, cố gắng giải thích một chút Bà Bùi lại nhấn mạnh: “Hôm nay tỉnh thần của Thanh Tùng không được tốt” Họ nói chuyện niềm nở và lịch sự nhưng mà sự ghẻ lạnh lại bao trùm lấy họ như rào cản mà không bao giờ vượt qua được.

Châu Mỹ Duy cúi đầu không nói thêm lời nào.

Mặc dù cô không thông minh nhưng cô cũng biết điều. Bùi Thanh Tùng là chỗ dựa tỉnh thần của hai vợ chồng nhà họ Bùi, mặc cho đứa trẻ càn quấy, họ cũng coi như đó là điều đương nhiên, và người mẹ kế như cô cũng không nên nói nhiều lời.

Nhìn thấy cô con dâu tủi thân, ông Bùi có chút mềm lòng, nhẹ nhàng nói: “Mỹ Duy à, chúng ta là người một nhà. Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào khi trò chuyện với nhau, con cũng đừng để tâm nhé. Chúng ta biết con đều là vì muốn tốt cho Thanh Tùng mà. Vấn đề dạy dỗ con cái cứ để cha.

và mẹ con lo cho, các con cứ chăm sóc bản thân mình thật tốt” Mỹ Duy miễn cưỡng mim cười và gật đầu với ông Bùi.

Hai vợ chồng nhà họ Bùi khá hài lòng với cô con dâu Châu Mỹ Duy là bởi cô biết nghe lời và hiểu chuyện “Mỹ Duy à! Mẹ và cha có chuyện muốn bàn bạc với con một chút” bà Bùi thấy mọi người đều ở đây, bà muốn nhân cơ hội này để làm rõ vấn đề.

Họ cảm thấy Châu Mỹ Duy cũng không phải là người khó bắt chuyện, về cơ bản, chỉ cần trưởng bối đưa ra yêu cầu thì cô đều chấp nhận Bà Bùi nằm lấy bàn tay lạnh giá của cô, thân mật nói: “Mỹ Duy à, chuyện hôm qua.

Sắc mặt Châu Mỹ Duy nhợt nhạt, ánh mắt có chút lo lắng, như muốn trốn tránh đi “Mẹ à! Hai người đưa Thanh Tùng ra ngoài chơi đi, để con nói chuyện với Mỹ Duy một lúc” Bùi Hưng Nam nhanh chân, anh vừa sải bước tới vừa nói.

Châu Mỹ Duy ngẩng đầu lên nhìn anh như thể nhìn thấy một vị cứu tỉnh. Cơ thể cô trong vô thức thoát khỏi vòng tay của bà Bùi, tiến đến bên Bùi Hưng Nam.

Hai vợ chồng nhà họ Bùi nhìn vào hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng họ có nhiều suy.

nghĩ. Ánh mắt ông Bùi ra hiệu cho bà Bùi đừng quản chuyện này, để cho Bùi Hưng Nam nói chuyện với Mỹ Duy. Nhưng bà Bùi không kìm được, nói thêm một câu: “Mỹ Duy à, mẹ biết Kiều Bích Ngọc là bạn tốt của con, nhưng thân phận của Kiều Bích Ngọc với nhà chúng ta thực sự là không phù hợp để tiến quá gần được…” Châu Mỹ Duy mặt tái nhợt một lúc.

Bùi Hưng Nam dang tay ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, cố gắng an ủi. Bà Bùi có thể nhìn thấy tình cảm của Bùi Hưng Nam đối với Châu Mỹ Duy, bà cũng không muốn làm khó người trẻ tuổi, nhẹ nhàng chêm thêm câu: “Mẹ không phải là nói con không được phép qua lại với Kiều Bích Ngọc, chỉ là nhắc nhở con một chút thôi.

Dù sao mẹ cũng là bậc trưởng bối, mẹ hiểu biết hơn, chỉ là không muốn con sau này phải chịu thiệt thòi mà thôi” Châu Mỹ Duy nghe xong, sắc mặt nhợt nhạt đáp: “Cảm ơn mẹ, con biết rồi” Bà Bùi khá hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, bà gật đầu không nói thêm gì, dắt Thanh Tùng đi về hướng khác.

Ở ngoài hành lang chỉ còn Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam đứng ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play