*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mười một giờ đêm, Quách Cao Minh đưa Kiều Bích Ngọc về nhà.
Trên đường về, Kiều Bích Ngọc lộ rõ vẻ mặt cau có. Ngay cả tài xế cũng thấy rõ tâm trạng của cô không tốt. Sau đó bác tài xế lén nhìn cậu chủ nhà họ Quách, trông cậu chủ vẫn như dáng vẻ thường ngày, không chút biểu cám. Đôi mắt xa xăm của Quách Cao Minh đang hướng ra bên ngoài cửa sổ giống như đang chất chứa bao điều.
Kiều Bích Ngọc vốn không vui, cô cũng không mong Quách Cao Minh người lạnh lùng như tảng băng kia sẽ nói vài câu an ủi mình. Cô bực mình, tỏ vẻ hờn dỗi không muốn ai đến gần.
Sau đó, khi vừa về tới nhà họ Quách, cô thứ ba nhà họ Quách – Quách Linh đêm khuya không ngủ, nói oang oang như tiếng chuông vậy.
May là ban đầu Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc tổ chức hôn lễ không hoành tráng, truyền thông cũng không biết đến cô mấy, thậm chí có người biết cũng sẽ được thông báo trước. Ngoài ra, với tính cách hành xử mạnh mẽ và giọng điệu trầm lảng của Quách Cao Minh cũng không ai dám làm hại đến Kiều Bích Ngọc. Nhưng mà những lời đàm tiếu về gia đình thì lại rất dễ lan truyền, Chuyện này xảy ra khiến nhà họ Bùi mất mặt, hơn nữa tính cách ngang ngược của cháu dâu nhà họ Quách thì bị đàm tiếu không ngừng ở sau lưng.
Kiều Bích Ngọc bước vào phòng khách.
Người quản gia già đi theo sau liếc nhìn cô, sắc.
mặt Kiều Bích Ngọc lộ rõ sự u ám.
Còn Quách Cao Minh đi bên cạnh cô vẫn mang gương mặt lạnh lùng, không chút biếu cảm, dáng vẻ trang nghiêm của anh khiến người khác phải kính nể.
Cậu chủ của nhà họ Quách lúc nào trông cũng điềm đạm, còn người vợ mà anh cưới về cho dù là vui, bưồn, giận dỗi, chỉ cần nhìn ánh mắt và tâm trạng là đoán ra ngay.
Nếu như muốn sống trong giới thượng lưu này mà luôn tùy ý, không mảy may lo lẳng như Kiều Bích Ngọc, thì sau lưng phải có một sự hậu thuẫn mạnh mẽ, một người đứng ra bảo vệ.
Lão quản gia thở dài trong lòng, Quách Linh đã trải qua nửa đời người rồi nhưng tối đến với tìm đến Kiều Bích Ngọc gây sự, sao không nghĩ đến phía sau Kiều Bích Ngọc là ai chứ, đúng thật là hồ đồ mà.
“Bố à, con chỉ muốn nói với bố sự thật, chứ không phải là đổ thêm dầu vào lửa, là Kiều Bích Ngọc đánh Bùi Hưng Nam, nói sao thì cũng là cô ta không đúng, quan trọng là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Quách chúng ta.
“Đánh người nhà họ Bùi thì đã làm sao!” Ông cụ Quách với vẻ mặt trang nghiêm, ngẩng đầu lên hỏi.
Cô Quách Linh không biết nên nói như thế nào.
“Người nhà họ Bùi đều là người không biết phân biệt đúng sai, Kiều Bích Ngọc cũng bị họ chửi một trận, giờ đánh người nhà họ thì đã làm sao, Kiều Bích Ngọc nói quá sao?” Ông cụ Quách khụt khit mũi, người nhà họ Quách của ông sao lại có thể bị người khác mảng chửi chứ.
Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc cùng nhau tiến vào trong phòng, Cao Minh liền đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc dài của cô và cố ý xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng. Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, bất mãn nhìn chảm vào anh. Quách Cao Minh nhìn cô, tiếp tục xoa đầu, cảm giác giống như an ủi thú cưng.
vậy.
“Này!” Kiều Bích Ngọc khó chịu đẩy anh ra.
Trước mặt ông, họ – những người hậu bối phải biết phép tắc một chút, hơn nữa vừa rồi những lời ông nói rất có lý, không ngờ là ông lại nói giúp cô.
Lúc đầu là do Bùi Hưng Nam gặp cô rồi mảng cô một trận. Cô nghe rõ ràng là người nhà họ Bùi muốn Châu Mỹ Duy phá thai, tức giận quá nên cô mới tát anh ta.
Ông cụ Quách nhìn hai người trở về nhà, ngoảnh đầu liếc nhìn họ.
Ánh mắt của ông cụ cũng tỏ ra không mấy quan tâm, dường như tâm trạng ông không tốt, cầm.
nạng gõ xuống sàn “Nửa đêm đưa vợ ra quán rượu, còn ra thể thống gì nữa, còn tưởng rắng mình chưa lập gia đình hả!” Ông cụ Quách mảng Quách Cao Minh một trận Trong giới ít người dẫn vợ đi ra quán rượu, ai đi giao lưu cũng tìm thư ký hoặc chuyên gia xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng Quách Cao Minh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề xã giao, anh quá lười đi, hơn nữa đến tiệm rượu là bởi vợ anh là một con sâu rượu.
“Anh ấy đưa con đi tiệm rượu, nhìn họ – lũ đàn ông xấu xa ở đó ăn uống no say.. Quách Cao Minh còn không cho con uống rượu nữa” Kiều Bích Ngọc lộ rõ vẻ tức giận, tố cáo hành vi trái đạo đức của anh, tức giận đùng đùng! Cô chỉ được nhìn mà không được uống.
Cô quay đầu nhìn trừng trừng vào Quách Cao.
Minh đang đứng bên cạnh cô. Trước cánh tượng này, Quách Cao Minh đáp lại như thường, giả vờ như không nghe thấy gì là được. Ông cụ và vợ anh trước giờ chưa từng khách sáo với anh, còn bản thân anh lúc nào cũng không có cảm xúc gì, mặc nhiên để cho họ tức giận than phiền. Quách Cao Minh ngồi trên ghế trường kỷ, nghe họ quở trách chính mình. Ông cụ Quách đã tám mươi tuổi rồi nhưng tinh thần vẫn tốt và trí nhớ vẫn rất minh mẫn.
‘Vẽ phần cô con dâu của ông cụ – Kiều Bích Ngọc, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc nhưng th thoảng lại thích tính khí nổi nóng của mình.
“Hai mươi năm trước, ông và bà nội các con đã chôn cất rất nhiều rượu quế ở khu nghỉ dưỡng, khu đó giờ ngập tràn hoa quế luôn,.” Nhắc đến rượu, ông cụ Quách nhớ lại chuyện trước đây.
Kiều Bích Ngọc liền hỏi: “Thế bao giờ chúng ta đi đào lên hả ông?” “Lúc đó bà nội các con rất thích làm cái này, còn thích tự tay làm cơ.” “Thế bao giờ chúng ta đi đào lên hả ông?” “Nhưng mà, bà các con hơi xấu tính, không vừa ý mình nhất định sẽ nổi điên lên, cả ngày đối với ai cũng khó chịu, cau có.” Ông nội nhớ đến vợ mình, miệng quở trách nhưng trong lòng lại tràn đầy nhớ nhung, Kiều Bích Ngọc không ngừng hỏi: “Vậy bao giờ chúng ta đi đào lên hả ông?” Ông cụ đang hứng thú, muốn kể nhiều về chuyện vui vẻ trước đây với vợ, kết quả là cô cháu dâu không biết điều, lúc nào cũng muốn uống rượu, ông liền nổi giận trừng mắt nhìn cô.
“Phụ nữ đừng uống nhiều rượu như vậy, thất lễ!” Kiều Bích Ngọc tự tìm cho mình một cái cớ: “Chỉ là con lo những vò rượu hoa quế của ông bà bị vùi trong đất quá lâu, để vậy sẽ lãng phí tâm ý của bà nội năm đó thôi “Sao có thể như vậy được, rượu càng ủ lâu thì càng ngon chứ!” Kiều Bích Ngọc nhìn ông nghiêm nghị nói: “Ông à, tất cả loại rượu đều giống nhau, sau khi để lâu đều biến thành giấm cả.” Nghe cháu dâu nói xong, ông cụ Quách có chút chột dạ, bao nhiêu năm nay, ông luôn nghĩ đến những vò rượu đó, nhưng lại không dám uống. Nếu như tất cả rượu đều biến thành giấm, vậy thì vợ ông ở dưới hoàng tuyền chắc chắn sẽ rất tức giận.
Ông cụ Quách quay đầu ra lệnh cho quản gia: “Ngày mai tìm người đào một vò rượu về đây.” “Đào hai vò rượu.” Kiều Bích Ngọc giơ hai ngón tay ra nhấn mạnh.
Cô Quách Linh bị gạt sang một bên, không biết phải làm sao để bắt chuyện vào. Nhìn ông và Bích Ngọc người nói người đáp khiến cô càng tức giận.
Trong lòng biết rõ là mình đã lấy chồng rồi không có quyền tức giận. Nhưng mà cô cảm thấy Kiều Bích Ngọc – cháu dâu mới gả vào đây thì dựa vào cái gì mà được đối xử tốt như vậy. Giang Mỹ Linh rõ là cùng được xếp vào thân phận người nhà họ Quách, nhưng những năm này cũng bị họ cho ra tìa.
Nhưng mà với tình hình hiện giờ, cô không cam lòng, muốn cãi lại, nhưng lại không cãi được, bây giờ lại muốn cô lấy lòng Kiều Bích Ngọc, nhưng mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã tỏ rõ thái độ sao giờ có thể xuống nước được cơ chứ! Ở nhà họ Quách cô sắp mất tiếng nói, thế nên giờ phải cẩn thận thêm chút mới được, mất đi sự hậu thuẫn của nhà mẹ đẻ, thì địa vị của cô ở bên nhà chồng cũng sẽ ngày càng bấp bênh hơn.
Cho dù là cô thứ ba của nhà họ Quách hào môn một thời, nhưng cô lúc nào cũng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói. Cô trừng mắt lên nhìn Kiều Bích Ngọc.
vô tư tranh luận đào mấy vò rượu với ông nội, sự.
ghen tức trỗi dậy trong lòng cô.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, người nào tự về phòng người nấy, cô Quách Linh cũng biết điều, không còn làm ồn nữa.
“Nghe nói cô vừa tìm ông bàn chuyện gấp, thế nào rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Mỹ Linh cả đêm không ngủ, cô rất thông minh, không đến phòng khách để nghe chuyện phiếm mà an phận nãm trong phòng ngủ.
Cô cử người giúp việc ra nghe ngóng, nhìn thấy cô Quách Linh tức giận trở về phòng liền đến và hỏi thăm.
Sắc mặt của cô Quách Linh lộ rõ vẻ khó coi, chưa hết cơn tức giận, gay gắt nói: “Chắng có gì đáng nói!” Việc Kiều Bích Ngọc đánh Bùi Hưng Nam vào.
hôm nay, giờ cô không muốn nhắc tới một lời, dẫu sao thì những người nhà họ Quách cũng chẳng có phản ứng gì, đã thế cô lại còn bị nói là cố ý gây hấn.
Giang Mỹ Linh vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng ngập tràn thất vọng, cô sớm đã nghe ngóng chuyện Kiều Bích Ngọc đánh Bùi Hưng Nam, không ngờ rằng chuyện này lại kết thúc nhanh như vậy.
Vốn tưởng rằng cô Quách Linh có thế làm lớn chuyện này, khiến ông cụ Quách bất mãn với Kiều Bích Ngọc.
“Cô thực sự là đã có được một cô cháu dâu tốt, thật sự có có tài, mới gả vào có hơn một năm mà nói một lời đã khiến cha tôi nghe theo.” Cô Quách Linh từ nhỏ sống ở trong cái vòng, tròn này, sao có thể không nhìn rõ vẻ thất vọng trong mắt của Giang Mỹ Linh chứ. Giang Mỹ Linh bình thường ít nói, nhưng nội tâm thì còn xấu xa hơn cả Kiều Bích Ngọc.
Cô Quách Linh nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân mình bị Giang Mỹ Linh dùng làm súng bắn. Nhìn thấy sự đạo đức giả của Giang Mỹ Linh và Quách Thanh Châu người đang đứng sau cô ta, Quách Linh tức giận.
Không giống như mấy người đã ở nhà họ Quách hơn hai mươi năm, trên danh nghĩa thì là con cháu nhà họ Quách, cái gì cũng âm thầm khép kín, cả nhà đều phải nhường nhịn, lại còn được ông đặc biệt quan tâm yêu thương” Cô Quách Linh trừng mắt nhìn Quách Thanh Châu, vẫn thù hãn việc đưa cô đi xem mắt đợt trước bị phá hỏng, tuy cô nói những lời mát tai, nhưng giọng điệu lại tỏ ra hung hăng.
Nhưng bây giờ, sao có thể sánh với kiểu vàng không sợ lửa của Kiều Bích Ngọc, không biết điều dám đứng trước mặt cha cãi nhau. Dù sao thì những kẻ mạo danh không có quan hệ huyết thống cũng không thể nào sánh bảng cháu dâu nhà tôi.” Sắc mặt Giang Mỹ Linh trở nên u ám: “Cô Quách Linh à, cô đã chọc giận Kiều Bích Ngọc rồi, không cần phải chút giận lên Thanh Châu nhà chúng tôi đâu” Cô Quách Linh tỏ vẻ ngạo mạn: “Tôi nói cô ta thì đã làm sao!” Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Mỹ Linh với ánh mắt khinh thường và nói: “Còn cô, trước đây nhân lúc em tôi ốm đau liên miên thì lại ở bên ngoài cùng người khác làm những chuyện mờ ám. Cô thật sự nghĩ rằng cha tôi không biết sao, nếu như không phải cô sinh cho nhà họ Quách vài đứa con trai thì vị trí người nhà họ Quách của cô sớm đã mất rồi..” ‘Đều là đồ ăn hại có tiếng mà không có miếng mà, mẹ con các cô thực sự là đông bệnh tương liên mà, đều phải dựa vào sự bố thí của nhà họ Quách chúng tôi mà sống qua ngày. Nếu so sánh về thân phận, các cô chẳng là gì cả, ngay cả ngón tay của cháu dâu Kiều Bích Ngọc cũng không sánh nổi” Cô Quách Linh tức giận nói, sau đó bước vào.
phòng ngủ và đóng sầm cửa lại Nói trắng ra nay cô cố ý tới tố cáo Kiều Bích Ngọc nhưng trái lại cô lại phải đầu hàng, trong lòng cô không khỏi tức giận Cô không cãi nổi Kiều Bích Ngọc, nhưng Giang Mỹ Linh và Quách Thanh Châu đều không sánh nổi với Bích Ngọc.
Sầm một tiếng, cửa phòng khóa lại, Giang Mỹ.
Linh bị bỏ lại ngoài cửa Khuôn mặt trang nghiêm của cô bỗng trở nên u ám khó coi, còn người phía sau cô ấy Quách Thanh Châu thì không nói một lời, cúi đâu xuống như thể cô ấy không nghe thấy bất kỳ lời giễu cợt nào, và không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào trên khuôn mặt, “Đều do cô, lần trước cô ta giới thiệu cho cô một người sao lại có thể hất canh nóng vào người †a chứ” “Cho rằng lão già kia thực sự coi cô là cháu ruột sao, thực sự thương cô sao, đúng thật là năm mơ giữa ban ngày mà!” Vẻ mặt tao nhã của Giang Mỹ Linh lộ rõ vẻ tức giận, những ngón tay trằng nốn với móng tay nhọn sơn màu đỏ nhéo mạnh vào cánh tay mềm mại của Quách Thanh Châu.
“Cháu dâu mãi mãi chỉ là cháu dâu, đạo lý đơn gián như vậy mà không hiểu. Cô đúng thật là não có vấn đề mà! Sau khi đưa về từ trại trẻ mồ côi, tôi đã nuôi nấng dạy dỗ cô, dạy cô làm sao có thể tiếp cận Cao Minh, dạy cô làm sao đối tốt với cậu ta, thế mà mấy năm nay một chứt tiến bộ cũng không có..” “Năm đó là tôi bị mù nên mới chọn nuôi dưỡng một phế vật như cô, một chút tác dụng cũng không có!” Quách Cao Minh cúi đầu thì cô đã không dám phản bác một lời, cơ thể gầy gò cứ run lên bần bật Trên cánh tay trắng nõn của cô bị nhéo đến bầm, cô đã quen với cách dạy dỗ khắc nghiệt như vậy rồi.