“Tôi hoang tưởng…

Đột nhiên, khuôn mặt của Diệp Vân trở nên dữ tợn.

Cô ta vô một cái mạnh lên bàn rồi đứng dậy, nghiêng người về phía trước và hét vào mặt cô hết sức có thể: “Mẹ của cô mới bị bệnh hoang tưởng đấy, Cung Nhã Trang kia mới là một con người ích kỷ tư lợi”

“Người bên ngoài đều nói Cung Nhã Trang là một hoa hậu tuyệt sắc ở thời đại của bà ta, là bà hoàng của piano trong giới âm nhạc, tính khí dung tục…bà ta, thứ phụ nữ: chết tiệt đó không bao giờ là thứ gì tốt lành cả, bà ta cũng chỉ đang phô trương, căn bản chẳng ra cái gì cả”

Diệp Vân nhìn vẻ mặt khó coi của Kiều Bích Ngọc, những ký ức mà cô ta từng rất căm ghét bồng ủa về, rồi cô ta trở nên điên cưỡng: “Mẹ cô ăn ngủ với mấy tên đàn ông lạ trong khách sạn, mang thai của tên đàn ông kia thì bỏ đi, bà ta cứ thế mà mang thai một đứa con ngoài dã thú như cô mà đám cưới với Kiều Văn Vũ, sau khi sinh cô ra mà bà ta vẫn không chịu an phận thủ thường, cả ngày chỉ biết chờ tên đàn ông kia quay lại tìm bà

“Rõ ràng bà ta không yêu Kiều Văn Vũ, mà chỉ lợi dụng ông ấy, một người dối người lấy tiếng như bà ta dựa vào đâu mà lại đấy tôi xuống lầu khiến tôi phải sảy thai, đó mới chính là đứa con ruột của nhà họ Kiều!”

“Cô có biết mẹ cô tàn nhắn đến mức nào không, bà ta không chỉ ra tay với tôi thôi đâu…mà còn cho cô uống thuốc ngủ nữa đấy”

Giọng nói Diệp Vân trở nên sắc bén: “Khi cô còn bé, thì bà ta đã cho cô uống thuốc ngủ, bởi vì bà ta thấy lúc nào cô cũng khóc lóc phiền phức, hơn nữa có sinh cô ra cũng không có giá trị lợi dụng, còn tên đàn ông kia từ đầu đến cuối vốn dĩ không hề xuất hiện nữa Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, tỏ ý mỉa mai: “Kiều Bích Ngọc, hẳn là không ai nói cho cô biết chứ gì, đấy chính là mẹ ruột của cô đấy!” ‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất đỗi kinh ngạc.

Diệp Vân nhìn kĩ ánh mắt của cô, giống như một con rẳn nhìn chằm chẩm con mồi, từng bước một chờ đợi nhìn cô rơi vào vực sâu đau đớn hận thù.

“Sau khi người nhà họ Kiều biết được thì đã theo dõi bà ta một khoảng thời gian, nhưng làm sao một con người nham hiểm mưu mô như Cung Nhã Trang lại có thể dễ dàng dừng tay như vậy chứ, đợi khi cô lớn lên một chút, khi cô được ba tuổi, bà ta lại bắt đầu từng đợt cho cô uống thuốc ngủ…” Giọng nói trầm xuống, càng nói càng vội vàng, đến cuối cùng Diệp Vân không thể kiềm chế được mà kích động.

“Chẳng phải lúc nhỏ cô hay gặp ác mộng, còn nói nửa đêm bên cạnh giường có người sao, đó chính là mẹ ruột của cô đấy, bà ta ngồi trực ở đầu giường của cô, nghĩ cô là tên đàn ông kia mà tự lẩm bẩm một mình.” “Sau khi Kiều Văn Vũ phát hiện, ông ấy có chấp nhận không, mọi người đều nói một chàng trai nghèo như ông ấy cưới được con.

gái danh giá của nhà họ Cung, còn phải ngày ngày nhìn đứa con ngoài dã thú này, làm sao mà ông ấy còn mặt mũi được chứ” “Kiều Văn Vũ đã rất nghiêm khắc với co từ khi còn nhỏ, ông ấy luôn thuyết phục bản thân coi cô như con gái ruột của mình, nhưng mẹ của cô đã khiến ông ấy rất bồn, ông ấy.

không thể hận mẹ cô được, tóm lại tình cảm của ông ấy dành cho cô rất phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cô cũng gọi ông ấy là cha, vốn dĩ trong thâm tâm Kiều Văn Vũ cũng không hy vọng có sự tồn tại của cô” Cơ thế Kiều Bích Ngọc căng thẳng và cứng đờ ra “Kiều Bích Ngọc, cô nên hận mẹ cô thì đúng hơn đấy, chính Cung Nhã Trang đã mang cô đến thế giới này, chính bà ta hại cô vừa mới sinh ra thì đã bị nhiều người tính kế ghét bỏ” Diệp Vân hét lên như trút giận, đôi đồng tử tuyệt vọng và đôi mắt hốc hác của cô ta trông như một kẻ thua cuộc, nhưng cô ta lại không cam tâm vùng vẫy đến chết.

Cô ta nói nhiều như vậy, nhưng sắc mặt của Kiều Bích Ngọc cứ vẫn như thế.

“Cha đối xử rất tốt với tôi” Dường như mọi ân oán mà Diệp Vân tích tụ đã được xóa bỏ hoàn toàn.

Sự thất vọng đến tuyệt vọng, cô ta cười một cách giểu cợt, cuối cùng cũng biến thành tự tỉ.

ôi, tại sao tôi lại gặp phải một đối thủ như cô chứ?” Dường như cô đang tự lẩm bẩm, giọng điệu cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ bối rối Diệp Vân nhìn ra thế giới tự do bên ngoài, ánh mắt cô ta đầy vẻ vô vọng, cô ta cũng đã hiểu, cô ta tranh giành cả nửa cuộc đời như vậy, nhưng ngay từ đầu cô đã chọn sai.

Còn Cung Nhã Trang thì ung dung mà bước đi, thế nhưng cô ta lại không thèm quan tâm đến người con gái của kẻ thù đang ở trước mặt cô ta Tranh đoạt để làm gì Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc không giành dựt gì cả, mà cô chỉ vẫn đang diễn một vở kịch riêng của cuộc đời cô.

Thật nực cười và đáng buồn biết bao.

“Kiều Bích Ngọc, cô còn may mắn hơn mẹ cô đấy” Khi Diệp Vân nhìn Kiều Bích Ngọc một lần nữa bằng cái nhìn mới, thì cô ta đã thay đổi một cách rõ rệt, tự hào, trầm thấp như ‘thể cô ta vừa nói về một người lạ.

“Cô nên biết ơn ông ngoại của cô, tướng quân Cung, ống ấy sớm đã nhìn thấu tâm can của con gái lớn ông ấy, ông ngoại cô đã đích thân đưa cô về nhà họ Cung để tự nuôi dưỡng chăm sóc, ông ấy đã dạy cô một cách tuyệt vời, ông ấy dạy cô không được tranh giành, và cuối cùng cô là người chiến thẳng” Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc nghe Diệp Vân nói một lời khen ngợi, không giống như những lời giả dối sáo rồng trước đó, cô quan sát ánh mắt của Diệp Vân, có lẽ người phụ nữ này đã mệt mỏi vì dùng hết sức tranh giành cưỡng đoạt, nhưng bây giờ cô ta không còn phản kháng nữa.

Cùng lúc đó, Kiều Bích Ngọc đã hiểu ra một đạo lý, thật ra kể từ khi Diệp Vân bắt đầu cam tâm thay đổi bản thân, thì trong lòng cô cũng đã thấu rõ rồi, cô thực sự rất hận bản thân của cô trước đây.

Vì vậy, Diệp Vân sẽ không làm tổn thương cô một lần nữa.

“Ngày trước khi đi công tác ở Nhật Bản, thì đột nhiên có một người phụ nữ bất ngờ tấn công tôi ở bệnh viện” Kiều Bích Ngọc nhìn vào mắt cô ta và chậm rãi nói: “Lúc đó cô ta dùng một bơm kim tiêm đã được một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm sử dụng mà đâm vào tôi, động tác của cô ta rất nhanh, nên tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, mà tôi chỉ chắc chắn được đó là một phụ nữ có dáng người cao gầy…

Đọc thêm chàng rể cực phẩm truyen one Diệp Vân nghe cô kể lại, ngay từ đầu đã thầm ngạc nhiên, quay lại nhìn cô với ánh mắt xa xăm.

“Cô nghỉ ngờ là tôi làm sao?” Diệp Vân đã đoán được chủ ý của cô.

*Nếu tôi còn nghỉ ngờ cô làm chuyện này, thì sao tôi lại bình tỉnh như vậy mà kế lại cho cô chứ” Diệp Vân nhìn cô, trong lòng cô ta cảm thấy trong lòng cứ dậy sóng, cô ta không ngờ rằng lại có một ngày cô ta bình tính ngồi nói chuyện với ‘kể thù của mình như vậy.

“Xem ra có không ít người ghét bỏ cô nhỉ” Diệp Vân không khỏi chế nhạo cô.

Có lẽ chính vì dùng tâm tư tranh giành nhiều năm như vậy nên Diệp Vân cô ta mới thấu rõ, chấp nhận số mệnh, và cũng buông bỏ Đột nhiên Diệp Vân nói cho cô biết một chuyện: “Quách Cao Minh đã từng thấm vấn ôi, anh ta nói trong khi mang thai, có một lần cô thấy khó chịu đường ruột phải nhập viện, vào buổi chiều ngày cô nhập viện bị một người phụ nữ bí ẩn cải trang thành y tá lấy gối bịt mũi và miệng của cô lại để bóp chết cô, nhưng may mản cô đã thoát được.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt đi, cô còn nhớ lúc đó cô đã phải giành dụt giữa sự sống và cái chết như thế nào, cô bị bịt miệng mũi không thở nổi Giọng Diệp Vân chậm lại, cô ta nặn từng câu chữ: “Quách Cao Minh đã thẩm vấn tôi vài vụ tai nạn liên quan đến cô, lúc đó, tôi đã tùy tiện khai ra hết… Bây giờ tôi nói cho cô biết, tin hay không thì tùy, ngoại trừ việc tôi thuê người bắt cóc cô trong chuyến du lịch năm cấp 3 đó, thì những chuyện còn lại thì tôi không hề đụng tay vào”.

Nói đến âm cuối, giọng điệu của Diệp Vân trở nên nghiêm túc hơn.

Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc cũng chuyển từ do dự sang cảnh giác, nỗi sợ hãi vụt qua… Sự nghĩ ngờ và sợ hãi trong lòng cô tiếp tục mở rộng.

Cô biết lần này Diệp Vân không hề nói dối, vậy nên… sẽ có người luôn dõi theo và hãm hại cô không buông, thật kinh khủng.

Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc trở nên trầm ngâm, không nói thêm lời nào nữa Họ cũng không phải kiểu phụ nữ thích nói nhiều Sau khi Kiều Bích Ngọc hỏi cô ta những điều nên hỏi, thì cô liền đứng dậy rời đi, Diệp Vân thờ ơ nhìn cô, và không nói lấy một lời.

Cuộc thắm viếng trong tù kết thúc.

Theo quy định, Kiều Bích Ngọc đi xếp hàng để nhận lại điện thoại di động và túi xách của mình, vì theo quy định ở đây thì không được mang điện thoại di động và các vật dụng khác vào.

Cô lấy lại điện thoại của mình rồi đứng ở lối ra, thì cô mới nhận ra rằng có một số cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình.

*Thưa cô, xin cô đợi một chút, cô vẫn còn một thứ vẫn chưa nhận…” nhân viên trại giam đột nhiên hét lên gọi cô: “Đồng xu này là của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play