Kiều Bích Ngọc có chút uể oải, từ sau khi cô tốt nghiệp, cô chưa từng chính thức đi làm, cảm giác mình như rời khỏi xã hội: “Em chính là kẻ mù chữ không nhận ra người.”
Suy nghĩ một lúc, cô ôm người đàn ông của mình, cảm thán: “Quách Cao Minh, chờ sau khi em sinh con xong, em cũng muốn đi làm như Hà Thủy Tiên.”
“Em muốn học Hà Thủy Tiên làm quản lý?”
Quách Cao Minh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt sa sút này làm anh khẽ cười một tiếng, có chút không đồng ý: “Kiều Bích Ngọc, đoán chừng cả đời này em cũng không học được.”
“Anh đừng xem thường em, vợ anh là người tốt nghiệp một trường danh tiếng đấy”
Quách Cao Minh nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của cô, giống như cô thật sự có chút chấp nhất, suy nghĩ một lúc, anh dùng giọng điệu nghiêm túc nói với cô: “Em không cần học cô ta”
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng.
Bên hành lang gấp khúc bên kia, người hầu vội vàng chạy đến bên này: “Cậu Cao Minh, ông cụ đã ở trên xe chờ cậu.”
“Quách Cao Minh, anh phải cố gắng kiếm tiền, vợ con anh còn đang chờ anh nuôi đấy, anh phải nhanh lên.”
Kiều Bích Ngọc đẩy anh ra, để anh nhanh chóng đi, tránh cho ông cụ chờ đến sốt ruột.
“Bữa tiệc chào đón người mới ở quán bar Civilize, anh sẽ phái xe đến đón em, không cho phép em tự mình đến đó, có biết không?”
Trước khi đi, Quách Cao Minh vẫn không quên cảnh cáo cô.
“Em biết rồi.
Cô tiếp tục ghé vào hàng rào bên hồ sen, nhìn bóng lưng của người đàn ông phía trước đi xa dần, trong lòng hơi thổn thức.
Có người cho rằng, một trong những nguyên nhân khiến xã hội hiện đại xảy ra nhiều vụ ly hôn là do con người không còn giống như trước kia, khi đó vợ chồng hai người đều ở trong núi, cùng nhau canh tác, học tập, nhận biết đều là đồng bộ.
Còn hiện đại, một trong hai vợ chồng vẫn đang tiếp xúc với sự vật mới, vẫn đang không ngừng tiến bộ, còn một người khác thì dừng bước, không di lên, việc này sinh ra chênh lệch, thời gian trôi qua, giữa hai người không còn ở chung trên một quỹ đạo nữa.
Người đàn ông của mình quá ưu tú, Kiều Bích Ngọc có chút sầu.
Vốn dĩ đối với khối băng này, cô không có tình cảm gì, mang thai bị ép tái giá, bị ép sinh em bé, xem như là giao dịch.
Nhưng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu không nỡ bỏ anh, không muốn rời xa anh, chậm rãi lo lắng, sợ hãi khoảng cách giữa hai người lớn dần, cô không đuổi kịp anh.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc, có phải lúc mang thai nội tiết trong người thay đổi, luôn thích suy nghĩ lung tung?”
Trong giờ làm, Châu Mỹ Duy lén dùng zalo tán gẫu với cô: “Tuy Mark rất ưu tú, nhưng tính cách của anh ấy không giống với người sẽ ngoại tình trong hôn nhân.”
Cục cưng vô địch: “Cuộc đời dài như thế, làm sao biết được liệu khối băng này có làm phản không, mình đương nhiên phải cảnh giác.”
Bé Heo muốn trở mình: “Quên đi, anh ấy cưới cậu một người đã đủ phiền rồi… Hơn nữa cậu không thấy, cậu đem tên nick zalo anh minh thần võ của sếp nhà mình đổi thành cái tên chó chết khối băng Nam Cực gì đó, anh ấy cũng không kêu một tiếng, Kiều Bích Ngọc chết tiệt kia, cậu đừng suốt ngày gây tai họa cho khí chất vĩ đại của anh ấy nữa được không?”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô bạn thân của mình đã bị sắc đẹp che mờ mắt, thế mà trọng sắc khinh bạn, đi dạy dỗ cô.
Cục cưng vô địch: “Quách Cao Minh không tốt đẹp như những gì cậu tưởng tượng đâu, lúc anh ấy tức giận lên, rất đáng sợ.”
Bé Heo muốn trở mình: “Đó là do người vợ như cậu chọc giận đến anh ấy, còn nếu như những người khác dám chọc giận anh ấy, đoán chừng anh ấy còn chẳng muốn tức giận, trực tiếp tống cổ người ta”
Chẳng qua Châu Mỹ Duy suy nghĩ một lúc, cảm thấy Kiều Bích Ngọc lo lắng như thế cũng đúng, ai bảo người mà cô gả lại là Quách Cao Minh, đây không biết là may hay không may.
Bé Heo muốn trở mình: “Khó có dịp Mark chủ động lên tiếng, để cậu hiểu biết về thế giới của anh ấy, cậu nhất định phải chủ động dung hợp vào mạng lưới quan hệ của anh ấy, cậu hiểu không? Người như chúng ta lẫn vào trong đó, mối quan hệ chính là vô giá, cậu nhất định phải tham gia.”
Kiều Bích Ngọc tán gẫu với Châu Mỹ Duy một lúc, cảm thấy cô bạn học Châu không đáng tin cậy này có mấy câu rất đúng, cô ném điện thoại di động lên giường, chạy đến phòng thay đồ, bắt đầu tìm quần áo thích hợp cho bữa tiệc hôm nay.
Lúc năm giờ chiều, Quách Cao Minh phái người đến đón cô qua quán bar Civilize.
Đại khái là do cô đã từng chạy loạn ở trên tầng, vì thế lần này toàn bộ quá trình, hai người vệ sĩ đều nhìn chằm chằm cô, tất cả đều trong trạng thái phòng bị, cho đến khi đưa cô đến tầng cao nhất, bọn họ mới yên tâm.
Chắc hẳn cô đến hơi sớm, hôm nay ông cụ Quách quay về công ty, đoán chừng cần mở hội nghị cổ đông, cho nên lúc cô đi đến tầng cao nhất, trong không gian lớn như thế lại rất vắng vẻ.
Cô nhàm chán đi dạo xung quanh, phát hiện tầng cao nhất có mấy lối thoát hiểm, nhân viên phục vụ đang đứng ở giữa sắp xếp tiệc đứng.
Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc lao đến.
“Cẩn thận”
Kiều Bích Ngọc phản ứng rất nhanh, thấy người phụ nữ đi giày cao gót ở phía trước giống như trẹo chân ngã nhào về phía trước, cô vô thức muốn đỡ đối phương.
Nhưng mà lực trùng kích khi đối phương nhào đến hơi lớn, cơ thể của Kiều Bích Ngọc gần như là theo bản năng, nhanh chóng nửa ngồi xuống, đè xuống trọng tâm, đồng thời tay phải chống lên sàn nhà, mới không để mình ngã sấp xuống.
“Cảm ơn cô.”
Người phụ nữ phía trước kia cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Cô sao rồi, Hà Thủy Tiên, cô không sao chứ?”
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy vẻ mặt cô ta có phần phức tạp lùi lại một bước, hơn nữa hình như khóe mắt cô ta hơi ướt, cô ta khóc ư? Hà Thủy Tiên hơi xấu hổ, cô ta đứng thẳng người lên, không muốn nói quá chỉ tiết: “Không có gì, hình như vừa rồi tôi nhìn thấy một người quen, tôi đuổi theo anh ấy, thế nhưng anh ấy không để ý đến tôi.
Giọng nói của cô ta nhỏ dần, gục đầu xuống, lúc này mới chú ý đến, vừa rồi lúc Kiều Bích Ngọc đi đến đỡ cô ta, hình như tay phải va đập vào, chảy ra xíu máu.
“Tay của cô..”
Cô ta vừa mới nói ra khỏi miệng.
“Kiểu Bích Ngọc.”
Đột nhiên một giọng nói rất có khí thế, hung dữ quát về phía bên này.
“Làm phiền cô bụng to như vậy rồi thì đừng chạy loạn, cô muốn chết, nhưng chúng tôi còn chưa sống đủ đâu, cô nằm rạp trên mặt đất làm gì, ngộ nhỡ một lúc nữa Cao Minh nhìn thấy thì sao.”
Lục Khánh Nam vừa mới đi đến đã nhìn thấy một tay cô chật vật để trên sàn nhà lạnh buốt, anh ta lập tức không khách sáo dạy dỗ cô.
Nhưng lúc anh ta đến gần, sắc mặt anh ta càng khó coi: “Kiều Bích Ngọc chết tiệt này, cô cố ý gây chuyện cho tôi đúng không?”
Còn chưa đợi Kiều Bích Ngọc giải thích câu nào, Lục Khánh Nam đã cau mày, xoay người, vội vàng nói với quản lý của quản bar: “Gọi một người am hiểu về hộ lý đến.”
“Tôi không sao đâu.”
“Kiều Bích Ngọc, một lát nữa, cô nhất định phải cầu nguyện cho mắt Cao Minh mù, không nhìn thấy.
Lục Khánh Nam trừng mắt nhìn thoáng qua cô.
Kiều Bích Ngọc chột dạ, ngượng ngùng im lặng.
Quản lý của quán bar vội vàng xách theo hòm thuốc đến, dẫn Kiều Bích Ngọc vào trong một căn phòng, bôi thuốc sát trùng và băng bó cho vết thương ở lòng bàn tay phải của cô.
“Vừa rồi, cô ấy chỉ muốn đỡ em mà thôi, có lẽ bàn tay va vào tấm kim loại cảm ứng phòng cháy ở góc hẻo lánh, không cần thiết…”
Hà Thủy Tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Khánh Nam, thật sự có chút giật mình, cô ta bật cười.
“Không cần thiết phải khoa trương như thế, chỉ bị thương một xíu thôi.”
“Bị thương một xíu.”
Lục Khánh Nam tức giận nhìn cánh cửa phòng bên trái, có chút đau đầu nói: “Thủy Tiên, em không biết đâu, nếu như Quách Cao Minh nhìn thấy cô yêu nữ Kiều Bích Ngọc này chảy máu, nhất định anh ấy sẽ đau lòng chết đi được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT