Sáng sớm, vào lúc 7 giờ sáng, Kiểu Bích Ngọc bị dì Phương lôi từ trên giường dậy.
Ý tứ đại khái chính là, hiện tại ông cụ Quách và Giang Mỹ Linh đều ở nhà họ Quách, không thích hợp ngủ nướng, nếu không sẽ bị nói ra nói vào, gây ra ảnh hưởng không tốt.
“Sau này tôi sẽ chú ý.”
Kiều Bích Ngọc rất cảm kích dì Phương đã nhắc nhở, dù sao người lớn trong nhà đã trở về, không thể lỗ mãng.
Kiều Bích Ngọc nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, thay xong quần áo, cô lập tức đi đến nhà chính.
“Thủy Tiên, tối hôm qua cháu ngủ thế nào?”
Kiều Bích Ngọc dừng bước trước cửa nhà chính, nghe bên trong loáng thoáng truyền đến giọng nói, đột nhiên tâm trạng của cô có phần phức tạp.
Tối hôm qua, Hà Thủy Tiên ở lại nhà họ Quách một tối.
Kiều Bích Ngọc biết mình không nên đoán mò, dù sao nhà họ Quách cũng có nhiều phòng khách như thế, chỉ là hình như quy của nhà họ Quách không quá thích giữ người lạ ở lại qua đêm.
Hà Thủy Tiên có được tính là người ngoài không? “Thủy Tiên à, cháu cũng không phải người ngoài gì, hay là cháu dứt khoát chuyển đến nhà họ Quách sống đi, không cần phiền phức đi tìm chỗ ở làm gì, bác và Thanh Châu đều thích cháu.”
Là giọng của Giang Mỹ Linh, hình như tâm trạng của bà ta rất tốt.
Hà Thủy Tiên có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng từ chối: “Ông nội có quy củ, cháu ở lại sẽ không tiện.”
Giọng điệu của Giang Mỹ Linh rất tự tin: “Cháu không cần lo lắng đến chuyện đó, Cao Minh đã đồng ý chăm sóc tốt cho cháu, cháu qua nói với thằng bé một tiếng, nhất định không thành vấn đề.”
“Quách Cao Minh đã đồng ý chăm sóc tốt cho cô ta.”
“Mợ chủ.”
Đột nhiên có người làm nữ đi qua cửa ra vào, chào hỏi một câu.
Hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau trong phòng khách, lập tức quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, nhất thời, hai người nhìn nhau, vẻ mặt có phần lúng túng.
“Đây là giáo dưỡng kiểu gì thế, trốn ở đó nghe lén.”
Giọng nói của Giang Mỹ Linh lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn cô cũng không quá thân thiết: “Nhà họ Kiều các cô dạy ra loại con gái như thế à.”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc căng cứng, cô muốn phản bác một câu, nhưng sau cùng lại mím môi nhịn xuống.
Bọn họ nói to như thế, lại biến thành cô nghe lén, không có gia giáo.
Dường như mỗi lần gặp Giang Mỹ Linh, bà ta đều không cho cô sắc mặt tốt, Kiều Bích Ngọc cúi đầu xuống, chẩn chờ đứng ở cửa chính, không muốn đi vào.
“Kiều Bích Ngọc, cô nhanh đến đây, chuẩn bị ăn sáng rồi.”
Hà Thủy Tiên mỉm cười theo thói quen, nói một câu với cô.
“Đứng đây làm gì thế?”
Đúng lúc này, sau lưng cô, một bóng dáng quen thuộc đi đến gần.
Tay phải của Quách Cao Minh rất tự nhiên ôm lấy eo cô, khóe mắt nhìn thấy gương mặt tức giận đến mức sưng lên của cô, vẻ mặt không quá vui: “Bị gọi dậy, vẫn còn buồn ngủ à?”
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên cạnh, đem cảm giác khó chịu đều đẩy lên người anh, nhỏ giọng oán trách: “Đều tại anh cả, lúc anh thức dậy, làm sao lại không gọi em.”
Quách Cao Minh cau mày, cô nhóc này quả thật không vui.
“Ăn cơm thôi”
Sau lưng, ông cụ Quách chậm rãi đi đến nhà chính, mọi người cùng nhau ngồi bàn ăn.
Giống như tối hôm qua, bầu không khí trên bàn cơm rất nghiêm túc, mọi người không nói gì, ngay cả ăn món gì đều cẩn thận từng li từng tí, không dám phát ra tiếng động gì lớn.
Chẳng qua Kiểu Bích Ngọc phát hiện ra, buổi sáng hôm nay, tâm trạng của ông cụ hòa hoãn hơn nhiều, ít nhất hôm nay gương mặt mo không còn kéo căng nữa.
Nghe dì Phương nói, sáng sớm hôm nay Quách Cao Minh đã bị ông cụ gọi đến bên kia.
Chắc hẳn hai ông cháu nhà này thảo luận chuyện của tập đoàn, trước đó có người nhân lúc Quách Cao Minh bị thương nặng, tung tin đồn thất thiệt, ông nội vẫn luôn lo lắng về chuyện này, chẳng qua theo như Kiều Bích Ngọc nghĩ, chuyện mà ông cụ quan tâm nhất không phải là công ty, mà chính là Quách Cao Minh.
Ông nội ở lại Seattle hơn một tháng, rốt cuộc là bận rộn chuyện gì? Cô rất muốn biết rõ, trong lúc Kiều Bích Ngọc đang suy nghĩ, ông cụ Quách đột nhiên nhìn liếc thoáng qua cô, điều này dọa cho Kiều Bích Ngọc chột dạ, lập tức cúi đầu xuống, cầm thìa xúc cháo vào miệng.
“Ăn chậm thôi.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cau mày, đưa cho cô một chiếc khăn ăn sạch.
Mặt Kiều Bích Ngọc đỏ lên, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, tùy ý cầm khăn lau miệng.
“Sao thế, em sợ ông nội à?“ Quách Cao Minh cúi mắt nhìn cô, tâm tư của cô rất dễ dàng đoán được, gần như mọi tâm trạng đều viết hết lên mặt.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy anh hỏi như vậy, cô càng thêm luống cuống: “Không phải.”
Quay đầu, tùy ý cầm lấy cốc sữa, làm bộ như rất khát nước, một hơi uống hết một nửa, không để ý đến anh.
“Kiều Bích Ngọc, ở đây còn một cốc sữa nữa, cô có muốn uống thêm không.”
Hà Thủy Tiên ngồi ở đối diện thấy cô uống hết một nửa cốc sữa, cô ta mỉm cười, đưa cốc sữa trước mặt mình đến.
Kiều Bích Ngọc nhìn người phụ nữ đối diện ăn mặc thành thục, nói thật lòng, Kiều Bích Ngọc không muốn nhận đồ của cô ta, cô cười nói: “Cảm ơn, gần đây tôi đột nhiên rất uống sữa.”
Bịa ra một lý do.
“Kiều Bích Ngọc, em đừng làm con trai anh bị nghẹn, em uống chậm thôi.”
Quách Cao Minh tức giận trừng mắt nhìn thoáng qua cô, cầm một chiếc khăn sạch khác, đến gần bên môi cô, nhỏ giọng dặn dò, người phụ nữ này, giả bộ cũng không chuyên nghiệp.
“Xảy ra chuyện gì?”
Sau khi ăn sáng xong, Kiểu Bích Ngọc rời khỏi nhà ăn, chạy đến hàng rào bên hồ sen, tâm trạng buồn bực nặng nề nhìn những đóa hoa sen nở rộ.
Phía sau là giọng nói trầm thấp quen thuộc, Quách Cao Minh cất bước đi về phía cô.
“Không có gì.”
Cô không quay đầu, buồn bực trả lời một câu.
“Kiều Bích Ngọc.”
Hai tay của anh xoay người cô lại, nhìn cô, rõ ràng người phụ nữ này ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ không vui: “Bác sĩ nói tâm trạng của thai phụ sẽ ảnh hưởng đến IQ của thai nhi.”
“Em cũng cảm thấy IQ của mình không đủ dùng.”
Hiếm khi cô không mạnh miệng như thế, cơ thể nghiêng về phía trước, trán va vào lồng ngực anh, đập đầu vào, giống như có phần nhụt chí: “Quách Cao Minh, em cam thấy, hình như em rất ngốc.”
Câu này quả thật chọc cười anh.
“Anh cười cái gì, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó.”
Cô ngẩng đầu lên, buồn bực trừng anh.
Hôm qua đám người ông cụ Quách đột nhiên về, ông cụ gọi Quách Cao Minh đến nói chuyện, cô biết nhất định là việc quan trọng, Quách Cao Minh không muốn nói cho cô biết, cô rất tự nhiên hỏi Hà Thủy Tiên.
“Cao Minh không nói cho cô biết à?“ Hôm qua Hà Thủy Tiên hỏi lại cô như thế.
Câu này không thể đại biểu cho chuyện gì, chẳng qua Hà Thủy Tiên nói như thế, cô đương nhiên chịu đả kích, ngụ ý Quách Cao Minh không nói cho cô, Hà Thủy Tiên cảm thấy giật mình.
“Thì ra chính cô ta cũng không biết, cô ta cần gì phải dùng giọng điệu đó để nói chuyện chứ Kiều Bích Ngọc vùi mặt mình vào ngực Quách Cao Minh, trầm thấp nói.
Tối hôm qua ở đầu bậc thang, cô rõ ràng nghe được Hà Thủy Tiên hỏi Quách Cao Minh, ông nội nói chuyện gì với anh, chẳng phải điều này đã chứng minh, Hà Thủy Tiên cũng không biết gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Quách Cao Minh không nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy buổi sáng cô nhóc này ôm ấp yêu thương, còn dùng trán đập vào ngực anh, anh có chút buồn cười.
“Quách Cao Minh, em cảm thấy em càng ngày càng nhỏ nhen rồi.
Vẻ mặt cô phiền muộn, nghĩ một lúc, chắc hẳn Hà Thủy Tiên không có ý gì, là do cô ghen loạn: “Đại khái là do con trai ảnh hưởng đến em.”
Nghe cô vô lý đem sai lầm đẩy hết lên người con trai, Quách Cao Minh cười, thuận tay vuốt tóc cô: “Ở nhà buồn bực rất nhàm chán, buổi tối quán bar Civilize có một party chào đón người mới, em có muốn đi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT