Đường Na từ từ cúi đầu xuống, sợi tóc vàng rủ xuống lồng ngực trắng nõn của Ngu Trạch. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau đầy căng thẳng, một người thì cực kỳ hoang dã, người còn lại thì tự tin ngạo nghễ, cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng trong trận chiến thuần phục này đây? Các nhân viên nữ đứng xem xung quanh thấy tim đập rộn lên, không thể rời mắt. Môi Đường Na hạ xuống càng lúc càng thấp, mãi cho đến khi hơi thở của cô phả thẳng vào môi anh. Yết hầu của Ngu Trạch bất giác di chuyển. Nhìn thấy điều này, Đường Na nở một nụ cười của người điều khiển, tóc vàng mắt tím lại thêm khí thế của người trên cao, tuy cô gái còn trẻ nhưng đã toát lên một khí chất cao quý và uy nghiêm. Sau khi chụp liên tiếp vài bức ảnh, nhiếp ảnh gia thoả mãn nói to: "Tốt! Rất tốt! Mọi người vất vả rồi!" Đường Na lập tức nhào lên người Ngu Trạch, kéo áo vest của anh khép lại. Cô nhỏ giọng nói: "Khép chặt lại, không cho phép để ai nhìn thấy." Ngay lập tức có nhân viên đưa quần áo cho Ngu Trạch. "Ừm." Ngu Trạch từ trên ghế sô pha đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác thể thao rộng rãi trên tay đối phương mặc vào, kéo khóa lên đến tận cổ. Anh nhếch môi, khóe miệng giương lên một nụ cười hoàn toàn khác với lúc chụp hình. "Đi thay quần áo." Anh dắt tay Đường Na đi về phía phòng thay đồ, Đường Na không quên quay lại cười vẫy tay chào nhân viên công tác: "Cảm ơn, mọi người làm việc vất vả rồi!" Sau khi hai người rời đi, các nhân viên công tác tươi cười nói đùa: "Trăm nghe không bằng một thấy, Ngu Trạch đúng là một người cuồng bạn gái." "Các cô có cảm thấy sau khi Ngu Trạch yêu đương dễ nói chuyện hơn không? Nãy tôi đến hỏi anh ấy có thể công khai video hậu trường không, anh ấy còn bảo tôi đăng nhiều một chút nữa." "Người ta có thực lực, không thiếu chút fan bạn gái này." "Tôi nghe nói đoàn đội của anh ấy đang lọc fan, nhìn như vậy cũng khá giống." Một nhân viên công tác biết chút chuyện lập tức vặn lại: "Đoàn đội gì? Cậu ấy làm việc một mình, không có đoàn đội." "Một người cũng có thể đi đến hôm nay thật sự rất đáng gờm..." Bọn họ không biết rằng Ngu Trạch không hề đơn độc. Anh có đội quân do một ma nữ dẫn đầu. Khi đang tẩy trang trong phòng thay đồ, nhóm "Magic Game Studio" trên điện thoại di động của Đường Na nhận được một tin vui. Số phát hành của trò chơi được mong đợi từ lâu cuối cùng đã phát xuống, đổi tên thành "Dị Giới Mộng Ảo", game mobie mô phỏng thăng cấp sẽ đồng thời có mặt trên App Store và CH Play vào rạng sáng nay. Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi, ngay cả kế hoạch marketing ABC cho trò chơi cũng đã vạch sẵn. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Hiện tại gió đông tới, mục tiêu nhỏ 100 triệu của cô cũng sắp hoàn thành. Đường Na mở một nhóm khác có tên là "Ba người đi cùng, tất có người là thầy của tôi", ngón tay gõ cách cách cách mệnh lệnh mới nhất. Một lúc sau, một trong hai người còn lại trong nhóm ba người nhanh chóng đáp lại. Tiểu Tâm Tâm của đại sư: "Đã nhận, việc của đại sư chính là chuyện của Tiểu Tâm Tâm, tôi sẽ hành động ngay." Tiểu Tâm Tâm của đại sư: "Trong nhóm còn một con chó không trả lời, đại sư không cần chờ cậu ta đâu, tâm không thành, làm việc cũng mất linh." Tiểu Tâm Tâm của đại sư: "Dưa hái xanh không ngọt, đại sư, tôi add cô vào nhóm hai người nhé?" Một giây sau, người còn lại cuối cùng cũng trả lời tin nhắn. Dâng trái tim (Tâm Tâm) cho đại sư: "Một vài con chó đừng có mà ăn nói lung tung, tôi đã xuất phát về phía mục tiêu của đại sư rồi." Sau khi Đường Na sắp xếp xong mấy ngày tới, cô mua hai vé máy bay đến Cán Châu - Giang Tây trên điện thoại di động của mình. Tĩnh Sơn phong ấn ác linh Thủy Hoàng ở Cán Châu, cô muốn đến tận mắt nhìn xem dưới phong ấn này rốt cuộc có ác linh Thủy Hoàng hay không. Cô suy nghĩ chuyện này rất lâu, cuối cùng quyết định không nói cho ai biết. Trì Linh Âm có điều gì đó giấu cô, lai lịch của Lê Hoằng thì còn nhiều bí ẩn, liên quan đến chuyện quan trọng, cô không tin bất cứ ai... ngoại trừ Ngu Trạch. Cô vừa cất điện thoại thì Ngu Trạch đang ngồi bên cạnh đưa điện thoại của anh cho cô.
Đường Na nhận lấy, phát hiện trên điện thoại di động là nhật ký trò chuyện giữa anh và Bộ Khâu. Bộ Khâu gửi một đoạn video. Trong đoạn video ngắn là con mèo đen vui vẻ chơi đồ chơi catnip với anh ta.
Một thời gian không thấy, mèo đen mập lên không ít, da lông cũng càng thêm bóng loáng mượt mà, có thể thấy nó được anh ta nuôi rất tốt. Đường Na thấy thế cũng yên tâm. Dù bị dị ứng với mèo nhưng cô vẫn hy vọng chú mèo có thể tìm được một người chủ tốt. Cô không nói với ai rằng trước khi bị trói vào giá thiêu, ước muốn lớn nhất của cô là có một con mèo con. Sự dịu dàng vô tình của Ngu Trạch luôn có thể đánh trúng điểm yếu cô. Sáng sớm hôm sau, một chiếc máy bay cất cánh từ Thượng Kinh và bay đến Cán Châu, Giang Tây. Hai chiếc xe thương vụ màu đen đi đến thành phố điện ảnh Thượng Kinh và chung cư cao cấp Hào Nhã ở Triều Dương, Thượng Kinh. Từ Sài đã đến căn hộ cao cấp Hào Nhã.
Khi anh ta xuất hiện trước cửa nhà ảnh đế nổi tiếng kiêm người đàn ông ba tốt Cung Vũ, Cung Vũ kinh ngạc đến mức há hốc mồm. "Cậu... Làm cậu anh biết..." Cung Vũ nói năng lưu loát trong các show giải trí bị dọa sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói. "A Vũ, sao vậy?" Giọng một phụ nữ trẻ vọng ra từ trong phòng. Đương nhiên, không phải giọng của người vợ kết tóc bốn mươi sáu tuổi của Cung Vũ. "Đàn ông chúng tôi nói chuyện, không cần phụ nữ xen vào." Từ Sài kéo cửa thay Cung Vũ đang lúng túng, ôm cổ anh ta bước sang một bên: "Anh đừng sợ, nếu tôi muốn hại anh thì trực tiếp phơi bày trên mạng chứ đến tìm anh làm gì? Anh nói đúng không? Thực không dám giấu giếm, lần này tôi tới đây là để báo tin trước cho anh." "Báo tin?" Cung Vũ bình tĩnh lại, hỏi: "Có ý gì?" "Địa điểm này của anh đã bị lão chó già Vu Tâm đào ra rồi. Anh ta chuẩn bị cử người đến nằm vùng. Anh biết tôi luôn có mâu thuẫn với anh ta mà, tôi không muốn anh ta đè đầu tôi..." Mối thù giữa Vu Tâm và Từ Sài là một bí mật công khai trong giới, Cung Vũ không hoài nghi điểm này. Anh ta bán tín bán nghi nhìn Từ Sài nói: "Gọi điện thoại là được rồi, sao cậu phải đích thân tới?" "Tôi tình cờ ở gần đây thôi. Tôi đang theo sát "Tạm biệt Thượng Kinh", anh biết đấy, đoàn phim của họ đang quay ngoại cảnh ở một quảng trường không xa chỗ anh!" Từ Sài nói chắc như đinh đóng cột. Cung Vũ nghe Từ Sài nói như vậy đã tin tưởng một nửa. Sau khi biết Từ Sài không phải đến vạch trần scandal ngoại tình của mình, Cung Vũ thả lỏng hơn nhiều, bản tính gian xảo lại nổi lên, lời nói chính đáng: "Người bên trong chính là em họ của tôi..." "Haiz, tôi hiểu, tôi hiểu." Từ Sài gật đầu liên tục, nói: "Tôi khẳng định tin anh, nhưng mà Vu lão cẩu thích bóp méo sự thật nhất. Tối nay anh không nên ở lại đây, nhanh về đi." "Cậu nói đúng, tôi sẽ trở về ngay..." Cung Vũ vội vàng nói, anh ta cảm kích Từ Sài đã tới tận nơi báo tin cho anh ta, cảm động nói: "Lần này cảm ơn cậu nhiều lắm, con người tôi chắc chắn nhớ đến lòng tốt của người khác, cậu yên tâm, sau này chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, nếu cần gì thì cứ mở miệng nói!" "Tôi quả thực có một việc nhỏ muốn nhờ anh..." Từ Sài nói. Vẻ mặt của Cung Vũ thay đổi, tưởng rằng "chuyện nhỏ" mà Từ Sài nói là một triệu. Anh ta đã nói mà, làm sao paparazzi có thể làm ăn thua lỗ được! Bản chất của paparazzi chính là một kẻ lừa đảo, cho dù là Vu Tâm hay Từ Sài đều như thế! Cung Vũ làm xong chuẩn bị "đổ máu", ủ rũ hỏi: "Cậu có chuyện gì?" *** Thành phố điện ảnh Thượng Kinh vào đêm vẫn sáng rực ánh đèn. Vô số đoàn làm phim quay cảnh đêm đang bận rộn làm việc, không ai để ý đến một chiếc xe thương vụ màu đen ẩn trong bóng đêm, ngồi trong xe cùng với Vu Tâm là Lại Nhân Lỗi với dáng vẻ như học sinh tiểu học bị phạt đứng ngoài cửa. "Nhìn thấy không?" Vu Tâm lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt thần tượng mới nổi Lại Nhân Lỗi khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. "... Nhìn thấy cái gì?" Lại Nhân Lỗi ngơ ngác nhìn giao diện App Store trên điện thoại di động.
"Dị Giới Mộng Ảo! Cái đầu tiên rõ ràng như vậy mà cậu không nhìn thấy à?" Vu Tâm không kiên nhẫn nói. "Tôi... Tôi thấy rồi? Sau đó thì sao?" Lại Nhân Lỗi hơi thấp thỏm. "Trong 365 ngày tiếp theo, trong lúc chờ máy bay, chờ xe, khi nghỉ quay phim... Tất cả thời gian rảnh rỗi, cậu đều phải tận dụng để chơi trò chơi này." Vu Tâm nói. Lại Nhân Lỗi choáng váng. Anh ta ngây người nhìn Vu Tâm: "... Tại sao?" "Tại sao?" Vu Tâm lấy ngón tay út ngoáy lỗ tai: "Có cần tôi giúp cậu nhớ lại những gì cậu đã làm trên long ỷ ở điện Kim Loan sau khi đuổi bớt người không cần thiết một tuần trước không?" Lại Nhân Lỗi chấn động cả người, đầu lắc như trống bỏi.
Là anh ta sai rồi, anh ta quá sai, anh ta sai hoàn toàn, anh ta không nên vì ham kích thích vụng trộm với diễn viên xinh đẹp trong đoàn làm phim, lại càng không nên ham kích thích, XXOO với diễn viên xinh đẹp trên long ỷ, còn tự cho là không ai biết chuyện tốt của hai người bọn họ! "Sóng sau đè sóng trước nha!" Vu Tâm cảm thán nói. Lại Nhân Lỗi nóng mặt, nhỏ giọng nói: "Anh Vu, em sai rồi, anh đừng vạch trần em..." "Cái này phải xem biểu hiện của cậu." Vu Tâm nói: "Nếu có truyền thông chụp được cậu đang chơi game mà hiện trên điện thoại di động của cậu không phải Dị Giới Mộng Ảo, mà là game PUBG, rút thẻ gì đó..." Vu Tâm nói: "Ha ha, biết ý tôi rồi chứ?" Lại Nhân Lỗi gật đầu điên cuồng như kiểu chim gõ kiến. Vu Tâm nói: "Nể tình cậu nghe lời, tôi chỉ điểm cậu một câu." "Gì ạ?" Lại Nhân Lỗi vểnh tai.
"Thái độ tốt với paparazzi một chút." Vu Tâm nói: "Biết tại sao tôi nghe thấy phong thanh không? Cũng là bởi vì cậu đắc tội tên tiểu nhân âm hiểm Từ Sài, cậu ta muốn mượn đao giết người mới tiết lộ tin tức của cậu cho tôi." Lại Nhân Lỗi tức giận không thôi: "Thì ra là như vậy!" "Cậu ghi nhớ trong lòng là được, bây giờ cậu còn chưa có sức chèn ép được cậu ta, mọi thứ đều phải cân nhắc." Lại Nhân Lỗi cực kỳ cảm động, cảm thấy trên đời vẫn còn có tình cảm chân thành: "Anh Vu, cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện này, em biết rồi, sau này em nhất định sẽ không hấp tấp nữa." Một nửa giang sơn giới paparazzi, Vu Tâm, luôn có danh tiếng rất xấu trong giới, không ngờ đó chỉ là một tin đồn đáng xấu hổ! Anh Vu rất dễ nói chuyện, biết bí mật của anh ta thế mà không lấy nó để doạ dẫm anh ta, chỉ yêu cầu anh ta chơi game... Chơi game thôi mà, có cái gì khó? Anh ta lại không có đại ngôn PUBG hay Vương Giả! "Cố lên, tôi xem trọng cậu, anh chàng vừa đẹp trai lại vừa ngốc nghếch, hiện tại mấy sếp lớn thích kiểu như cậu lắm." Vu Tâm vỗ vỗ vai anh ta. Lại Nhân Lỗi vui vẻ cúi đầu chào anh ta: "Cảm ơn anh Vu đã động viên! Em nhất định sẽ cố gắng hết sức, sớm ngày đứng vững gót chân!" "Ừ." Vu Tâm trả lời ngắn gọn rồi đóng cửa xe lại. Anh ta nhìn danh sách trên điện thoại của mình và tự hỏi, anh ta nên tìm ai tiếp đây? Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tất cả mọi người đều biết đến trò chơi mới ra mắt "Dị Giới Mộng Ảo". Bởi vì, có quá nhiều người nổi tiếng đang chơi.
Giống như chỉ trong một đêm, "Dị Giới Mộng Ảo" đã trở nên nổi tiếng trong giới giải trí, ảnh đế Cung xưa nay không chơi game, sao nam trẻ tuổi họ Lại mới nổi gần đây, "ngựa hoang nhỏ" họ Trần nổi tiếng với điệu nhảy sexy, và cả những nghệ sĩ nổi tiếng như Lê Hoằng, Trì Linh Âm cũng lần lượt bị chụp ảnh đang chơi game. Sự nổi tiếng của những người này đã kéo theo sự nổi tiếng của "Dị Giới Mộng Ảo". Vương Giả Vinh Diệu nổi tiếng sau một đêm còn có thời kỳ giảm xóc nhưng "Dị Giới Mộng Ảo" thì không. Gần như ngay khi ra mắt, trò chơi này đã leo lên vị trí thứ tám của bảng xếp hạng lượt tải game trên App Store.
Vì sức ảnh hưởng ngày càng lan rộng của các ngôi sao, một lượng lớn người hâm mộ đã chạy theo để tải game. Chỉ trong vòng ba ngày, "Dị Giới Mộng Ảo" đã vọt lên vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng, phía trước chỉ có ba trò chơi đã nổi tiếng từ lâu như PUBG và Vương Giả Vinh Diệu, vân vân... Làm thế nào mà một studio game ít tên tuổi mới thành lập chưa đầy nửa năm lại có thể tạo ra một tựa game di động khiến mọi nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí phải mê mẩn như vậy? Magic Game Studio thần bí đã trở thành một bí ẩn không ai có thể giải đáp trong ngành sản xuất trò chơi. Điều duy nhất không thể nghi ngờ là Magic Game Studio này đã kiếm được rất nhiều tiền. Nghe nói Magic Game Studio được là một sếp lớn đầu tư chơi chơi, ý tưởng và thế giới quan đều đến từ một giấc mơ của sếp lớn này, chắc hẳn vị sếp lớn này nhất định đang mở tiệc ăn mừng rồi. Sếp lớn đúng là đang ở trong nhà hàng, nhưng không phải đang tổ chức tiệc ăn mừng. Trong phòng bao 9999 trên tầng cao nhất của nhà hàng Sơn Hải, thiếu nữ tóc vàng và người bảo vệ của cô đang ngồi trước bàn tròn lớn, lặng lẽ đợi khách của cô đến. Người đầu tiên đến là Trác Vũ và cánh tay phải của anh ta Can Bành. Nhìn thấy Đường Na ngồi ngay ngắn, Trác Vũ cười nói: "Sao vậy? Rất hiếm khi thấy cô nghiêm túc thế này đấy." Sau khi hai người đi đến đối diện Đường Na và ngồi xuống, Can tướng nói: "Nói thẳng, lần này hẹn chúng tôi gặp mặt là vì chuyện gì?" Đường Na nói: "Chờ một chút, vẫn còn có người chưa tới." Thái độ thả lỏng ban đầu của Trác Vũ trở nên cảnh giác, anh ta lộ vẻ nghi hoặc nói: "Còn ai nữa?" "Tới anh sẽ biết." Không lâu lắm, cửa phòng bao bị người đẩy ra từ bên ngoài, Trì Linh Âm xuất hiện ở cửa ra vào. Trác Vũ nhìn thấy Trì Linh Âm, thở phào một hơi: "Người đã đông đủ chưa?" Đường Na nói: "Chưa." Trì Linh Âm mỉm cười đi đến phía bên bàn tròn không có ai ngồi xuống, cười nói: "Xem ra đây là một bữa tiệc lớn." Can Bành không nhịn được, không kiên nhẫn nói: "Còn chưa? Rốt cuộc cô gọi bao nhiêu người? Cô muốn làm gì?" "Còn..." Đường Na vừa định nói chuyện, chợt cười: "Tới rồi." Can Bành quay đầu lại liếc nhìn về phía cửa, cánh cửa đóng chặt, không có người gõ cửa cũng không có người đi vào. "Anh đang tìm chúng tôi hả?" Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng với mái tóc trắng và đôi mắt trắng bước ra từ toilet trong phòng bao. Vẻ mặt của Trác Vũ và Can Bành thay đổi rõ! Can Bành đứng dậy như một viên đạn đại bác, trừng mắt nhìn Đường Na: "Cô có ý gì?!" Vô số bụi gai màu đen chui ra từ trên da dẻ của anh ta, quấn quanh cánh tay anh ta, mũi nhọn chĩa vào tất cả mọi người đối diện. "Đừng nóng vội." Trác Vũ chậm rãi nói, anh ta giơ cánh tay lên ngăn trước mặt Can Bành, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Na đối diện: "Tôi tin tưởng các hạ cố ý tập trung mọi người không phải để một mẻ hốt gọn chúng tôi, hiện tại người đã đông đủ, có thể nói xem cô làm như thế có dụng ý gì chưa?" "Còn một người nữa chưa tới, quên đi, tôi đoán anh ta sẽ không tới đâu. Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu đi." Đường Na nói: "Chuyện xấu nói trước, tôi biết lập trường của các người khác nhau, nhưng tôi mời các người tới bàn bạc, không phải đánh nhau, nếu ai muốn gây chuyện..." Đôi mắt cô lướt qua từng người trên bàn, ai cũng biết lời uy hiếp cô chưa nói hết không phải là trò đùa. "Nếu là chuyện cần bốn bên tập trung mới có thể thảo luận, chắc hẳn là chuyện rất quan trọng." Trì Linh Âm mở miệng cười, nói: "Không bằng chúng ta ngồi xuống nghe cô ấy nói hết đã." "Đương nhiên là cô đứng về phía cô ta rồi." Triệu Sảng Hiệt khinh thường mở miệng: "Cô làm người lãnh đạo phân công quản lý đúng là tốt, cấp dưới vượt qua cô tổ chức hội nghị bốn bên." "Chẳng lẽ chúng ta cứ giằng co mãi sao?" Trác Vũ nhìn Triệu Sảng Hiệt: "Tôi bằng lòng lùi một bước, trưởng phòng Triệu thì sao? Ngồi xuống nghe xem rốt cuộc cô ấy muốn nói cái gì." Triệu Sảng Hiệt cười lạnh một tiếng, đi đến phía cuối cùng không có người ngồi ngồi xuống: "Tôi sẽ nghe thử xem, rốt cuộc trong hồ lô của cô bán thuốc gì." Viên Mộng đã khôi phục lại mái tóc đen và đôi mắt đen ngồi xuống bên cạnh Triệu Sảng Hiệt. "Tôi gọi các người tới đây chỉ để nói với các người một chuyện..." Chuyện chính tới rồi. Đường Na không bỏ sót một chút thay đổi nào trên nét mặt của ba bên còn lại, cô nói từng chữ: "Trong phong ấn dưới chân Tĩnh Sơn, không có ác linh Thủy Hoàng." "Cái gì?!" Can Bành và Triệu Sảng Hiệt kêu lên đầu tiên, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Viên Mộng và Trì Linh Âm im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt giống như đang suy nghĩ. Trong mắt Trác Vũ hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng biến mất. "Cô đến Tĩnh Sơn?" Viên Mộng hỏi. "Đúng vậy, thời gian trước tôi phát hiện một con quạ đen có đôi mắt đỏ như máu ở ngoài cửa sổ, tôi hoài nghi bị người theo dõi." Đường Na nói: "Sử dụng huyền học hay yêu thuật có thể khống chế điều khiển động vật không?" Trì Linh Âm và Trác Vũ liếc nhìn nhau, nói: "Có thể." "Có loại huyền học hay yêu thuật nào có thể biến đôi mắt của một con vật trở nên đỏ như máu sau khi khống chế nó không?" "... Không có." "Ma pháp có thể." Đường Na nói: "Viên Mộng từng nói hạt linh khí của tôi giống của ác linh Thủy Hoàng... Không sai, chúng tôi đều dùng một loại hệ thống sức mạnh, đến từ cùng một thế giới khác. Tôi hoài nghi con quạ đen này có liên quan đến ác linh Thủy Hoàng, cho nên đích thân tới nơi phong ấn xem thử, kết quả phát hiện phong ấn đã bị phá vỡ, ác linh Thủy Hoàng phía dưới cũng không thấy tăm hơi." Những gì Đường Na thừa nhận là suy đoán đã được hình thành trong ba bên còn lại từ lâu, chuyện đến nước này, che giấu cũng không có ý nghĩa. Có sức mạnh chính là đại gia, bây giờ Đường Na không nói những cái khác, thực lực bảo vệ bản thân trước phòng quản lý chủng loại và Tự Do Thiên Quốc vẫn phải có. Cho dù bọn họ thèm muốn sức mạnh của cô cũng nên cân nhắc xem mình có khả năng "ăn vạ" hay không. "Ma pháp..." Có lẽ vì ở vị trí nào thì làm việc ở vị trí ấy, Triệu Sảng Hiệt mở miệng hỏi câu hỏi thứ nhất là: "Người bình thường cũng có thể học tập ma pháp, trở nên giống như cô không?" "Chỉ người có lực tương tác với nguyên tố mới có thể trở thành một ma pháp sư, vạn người cũng hiếm có một người có năng khiếu ma pháp, dù cho có thể tương tác với nguyên tố thì phần lớn người có năng khiếu đều chỉ có thể biến ra ngọn lửa đốt con kiến... Trở nên giống như tôi?" Đường Na nhếch mép, cười trào phúng: "Có lẽ vạn năm tới sẽ có một người khác." Mặc dù bị chế giễu nhưng Triệu Sảng Hiệt không hề thất vọng chút nào, ngược lại anh ta còn ngo ngoe muốn động. Anh ta không khỏi tự hỏi, nếu ma pháp có thể mở rộng trên thế giới này, có thêm nhiều "người đặc biệt" thì có phải yêu quái sẽ không bị con người đề phòng giám sát nữa không? "Cô tìm ra manh mối gì không?" Trác Vũ hỏi. "Rất sạch sẽ." Đường Na lắc đầu: "Không để lại gì cả." "Sao có thể chạy mất?!" Triệu Sảng Hiệt nhìn về phía Trì Linh Âm: "Chuyện phong ấn thuộc quản lý của giới huyền học các cô, ác linh bên dưới biến mất, các cô không nhận được chút tin tức nào ư?!" Trì Linh Âm không hoảng không loạn, bình tĩnh nói: "Tháng ba hàng năm chúng tôi đều cử người đến kiểm tra phong ấn. Kiểm tra năm nay còn chưa bắt đầu, nhưng người được cử năm ngoái cũng không phát hiện ra điều gì bất thường." "Cô có thể phán đoán phong ấn bị phá vỡ khi nào không?" Viên Mộng nhìn về phía Đường Na. "Chỉ có thể nhìn ra đã được một thời gian, ít nhất là nửa năm trở lên." Cô nói. Trong bữa tiệc rơi vào yên tĩnh. Viên Mộng nhíu mày thật chặt, mỗi khi ác linh Thủy Hoàng xuất hiện đều sẽ gây nên máu chảy thành sông. Lần trước, để phong ấn nó, giới huyền học, giới yêu quái và giới khoa học kỹ thuật do người thường tạo thành đã dốc hết sức lực nhưng vẫn bị thương vong nặng nề. Bây giờ giới huyền học và yêu giới suy thoái, liệu bọn họ còn sức mạnh để phong ấn ác linh Thủy Hoàng một lần nữa không? Viên Mộng mở miệng hỏi: "Nếu cô có quan hệ với ác linh Thủy Hoàng, vậy cô cũng biết rõ lai lịch của hắn?" "Một lão già họm hẹm, rất xấu xa." Đường Na nói: "Khẩu hiệu nói là phục vụ cho Thần, thực tế lòng lang dạ sói, làm đủ chuyện ác, giết người như trò đùa, thích nhất là làm loạn với chấp sự trẻ tuổi trong giáo hội..." Đường Na ăn nói bừa bãi, nói vị Hồng y đại giáo chủ đức cao vọng trọng trong giáo hội vô cùng tồi tệ, giống như bùn trên mặt đất. Cô không phải chỉ nói cho vui miệng. Trong khi cô nói bậy nói bạ, cô cũng cẩn thận quan sát biểu hiện của những người trên bàn. Viên Mộng chau mày, ánh mắt giống như là đang nói "Trên đời còn có người như vậy sao?" Triệu Sảng Hiệt cũng cau mày, ngoài cau mày, anh ta còn nhếch miệng, vẻ mặt chán ghét có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trác Vũ cười mà như không cười, dáng vẻ như đã từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng. Can Bành tỏ vẻ kinh tởm. Nụ cười của Trì Linh Âm vẫn không có kẽ hở. Không ai lộ ra sơ hở rõ ràng. Đường Na đã triệu tập cuộc họp bốn bên, lý do bên ngoài chính là thông báo sự thật phong ấn bị phá vỡ, ác linh đã biến mất, nhưng chỉ có cô và Ngu Trạch mới biết mục đích thực sự. Ác linh Thủy Hoàng bỏ trốn là chuyện lớn nhất của cả nhân loại và cả cộng đồng yêu quái, tại hội nghị bàn tròn trước nay chưa từng có này, người và yêu đại biểu bốn thế lực khác biệt đạt được nhận thức chung, trước khi phong ấn ác linh Thủy Hoàng một lần nữa, bốn bên bắt tay, từ chối đấu đá nội bộ. Trác Vũ và Can Bành đứng dậy. "Tự Do Thiên Quốc sẽ dùng cách của mình để truy tìm tung tích của ác linh Thủy Hoàng. Tôi hi vọng trong lúc chúng tôi ra sức truy tìm tung tích của ác linh, sẽ không có người hoặc yêu đâm đao phía sau chúng tôi. Giống như bây giờ tôi đi ra ngoài, không hi vọng có một con báo nhào vào lưng tôi từ phía sau." Anh ta tao nhã lễ phép nói. Triệu Sảng Hiệt cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng. Sau khi Trác Vũ và Can Bành rời đi, Triệu Sảng Hiệt nhìn Đường Na: "Cô cần quốc gia bảo vệ cô không?" "Làm sao bảo vệ?" Đường Na nói: "Cho tôi mấy khẩu đại bác lần trước?" "Nằm mơ." Triệu Sảng Hiệt nói: "Chúng tôi chỉ có thể cử người có vũ trang đến cho cô." "Pháo hôi có nhiều nữa cũng không thể thay đổi chất lượng, quên đi." Đường Na nhún vai. Triệu Sảng Hiệt bị mỉa mai đến khó chịu cũng không cách nào phát tác, người ta nói đúng nói thật. "Chúng tôi đi trước, nếu có phát hiện gì sẽ liên lạc lại." Viên Mộng nói. Theo sau Tự Do Thiên Quốc, Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng đại diện cho thế lực quốc gia cũng rời đi thông qua chiếc gương trong toilet. Người cuối cùng còn lại chính là Trì Linh Âm. "Chỗ giới huyền học, tôi sẽ bảo mọi người đề cao cảnh giác, tìm kiếm dấu vết ác linh Thủy Hoàng để lại, tôi cũng sẽ đích thân đến Tĩnh Sơn kiểm tra phong ấn và tìm kiếm manh mối." Cô ta nói: "Ác linh có ân oán với cô, bản thân cô phải cẩn thận nhiều hơn." Đường Na gật đầu. "Bảo trọng." Trì Linh Âm cũng rời đi. Trong phòng bao rộng lớn chỉ còn lại hai người Đường Na và Ngu Trạch. "Họ đi hết rồi." Đường Na duỗi cái lưng mỏi. "Bây giờ để chúng ta nhìn xem, rốt cuộc ai đang che giấu sự kích động nhỏ không thể cho ai biết dưới lớp vỏ bình tĩnh." Cô giơ tay ném một đoạn cây xấu hổ xanh mướt, phút chốc cỏ cây vươn dài, cành lá bắt đầu sinh trưởng tươi tốt. Đây là bản thể của yêu quái cây xấu hổ cô mua được trong hội đấu giá Vũ Thuyền, ngoài việc sống được lâu một chút, gốc cây xấu hổ này không có gì đáng chú ý, ngay cả người đấu giá cũng lác đác không có mấy. Đường Na mua nó cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, không ngờ có một ngày nó thực sự có chỗ phát huy tác dụng. Cành cây xanh lá mềm mại lan nhanh đến chỗ ba bên khác vừa ngồi. Những cành lá quấn quanh năm chiếc ghế, như được tiếp thêm chất dinh dưỡng, cây xấu hổ càng ngày càng phát triển, có nơi phiến lá khép chặt lại, có nơi thì thả lỏng, vươn dài. Đường Na bước tới, lần lượt cảm nhận những cung bậc cảm xúc truyền đến từ những chiếc lá. Đúng như cô dự đoán, trên hàng ghế của ba người Triệu Sảng Hiệt, Viên Mộng và Can Bành, cây xấu hổ chỉ bắt được khiếp sợ và lo lắng đơn thuần. Trọng điểm là trên người Trì Linh Âm và Trác Vũ còn lại. Cô luôn cảm thấy hai người này đang giấu cô điều gì đó. Đường Na bước đến trước chiếc ghế mà Trác Vũ đã ngồi, giật một chiếc lá từ cây xấu hổ xuống. Lá cây truyền đến tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác. Đường Na nhíu mày, anh ta đang cười trên nỗi đau của người khác cái gì? Nếu nói anh ta cười trên nỗi đau của Nhân giới thì ba năm trước ác linh Thủy Hoàng gây ra đại loạn, Yêu giới cũng thương vong nặng nề, anh ta có lòng tin gì cảm thấy sau khi ác linh Thủy Hoàng bỏ trốn sẽ không ra tay với Tự Do Thiên Quốc? Là không quan trọng? Hay là có thứ gì khác để dựa vào? Đường Na bước đến chiếc ghế cuối cùng, giật phiến lá bắt giữ cảm xúc của Trì Linh Âm, một cơn đau nhói xẹt qua ngón tay của cô, cô vô ý thức thả phiến lá ra. "Sao vậy?" Ngu Trạch lập tức đi tới. Đường Na ngăn Ngu Trạch đang xoay người muốn nhặt, nói: "Không cần." Cô biết đó là cảm xúc gì, là hận thù. "Nếu Trì Linh Âm sinh ra hận với cuộc trò chuyện vừa rồi, anh thấy là vì lý do gì?" Đường Na nói. Ngu Trạch không chút do dự nói: "Nếu như nghe nói kẻ thù giết chết cha mẹ đã trốn khỏi ngục giam, tôi cũng sẽ sinh ra hận ý." Cảm xúc của mỗi người đều có lý do mà ra. Ngu Trạch hỏi: "Em cảm thấy ai là Nibel?" "... Em không biết." Không sai, Đường Na cho rằng Nibel đang trốn bên cạnh cô. Có lẽ ngay từ đầu đã trốn ở bên cạnh cô. Có thể là Trác Vũ, có thể là Trì Linh Âm, có thể là Lê Hoằng không quen biết, hoặc có thể đó là một người qua đường tướng mạo bình thường đi lướt qua cô. "Anh còn nhớ không? Khi Trì Linh Âm đến thăm ban "Hiệp Đạo", em muốn rủ Lê Hoằng đi ăn tối cùng nhau. Năm phút trước Lê Hoằng còn ở phim trường, năm phút sau tình cờ 'có việc' ở bên ngoài." Đường Na nói. "Tôi nhớ." "Trong hội đấu giá Vũ Thuyền, Trì Linh Âm và Trác Vũ đều tới tham gia dạ tiệc, chỉ có anh ta là không thấy bóng dáng." Đường Na nói: "Lại thêm lần này vô cớ vắng mặt..." Ngu Trạch nhìn vào mắt cô, nói: "Anh ta đang trốn tránh Trì Linh Âm, hoặc là... Đồng thời đang tránh Trì Linh Âm và Viên Mộng." Đôi mắt âm dương của Trì Linh Âm có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này, còn đôi mắt chân thật của Viên Mộng có thể nhìn thấy trạng thái nguyên thủy nhất của sinh vật. Anh ta đang trốn tránh một trong hai người đó, hoặc là cả hai. Bởi vì anh ta là yêu, hoặc là, anh ta chính là Nibel. Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng Sơn Hải, mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu. Điện thoại của Đường Na rung lên, cô lấy nó ra xem, tên của Lê Hoằng đang sáng trên màn hình. Đường Na bắt máy: "Anh rốt cuộc nhớ tới gọi điện thoại cho tôi rồi?" "Đừng tức giận." Giọng cười của Lê Hoằng vang lên từ đầu dây bên kia, anh ta nói: "Thực xin lỗi, tôi tin cô, nhưng tôi không tin người khác." "Nếu anh tin tôi, vậy chúng ta gặp riêng một lần?" Đường Na nói: "Chẳng lẽ anh không muốn biết chuyện gì đã xảy ra?" Trái với dự đoán của cô, Lê Hoằng dứt khoát nói: "Không muốn." Anh ta nói: "Tôi không muốn dính vào những ân oán không liên quan gì đến mình, tôi chỉ quan tâm có thể sớm ngày mở được cánh cửa thời không bước vào thế giới khác không thôi." Đường Na nói: "Nếu như tôi bị ác linh Thủy Hoàng gây phiền phức, anh cảm thấy còn ai biết mở cánh cửa thời không cho anh không?" Lê Hoằng do dự, một lúc sau mới nói: "Cô muốn tôi làm gì?" Anh ta phủ đầu trước: "Tôi không thể đánh bại ác linh Thủy Hoàng, nếu cô muốn tôi khiêu chiến với ông ta thì đừng nói, tôi không phải là người giỏi chiến đấu." Sau một lúc im lặng, Đường Na bật cười: "Được rồi, nể tình biểu hiện cho tới nay của anh, tôi sẽ tha mạng cho anh lần này. Tôi hy vọng anh sẽ không tiếp tục làm sâu sắc những nghi ngờ của tôi về anh, nếu không... Tôi sẽ không dễ nói chuyện đâu." Giọng của Lê Hoằng trở nên nhẹ hơn, anh ta nói: "Tất nhiên, chúng ta là đối tác tốt nhất." Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Đường Na biến mất. Cô tạm thời tha cho Lê Hoằng không phải vì cô đã loại bỏ sự nghi ngờ của mình đối với anh ta, mà là vì lúc này không thích hợp xé mặt với anh ta. Nếu anh ta không phải Nibel, tất nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu như anh ta là Nibel, vì thế mà chó cùng rứt giậu thì sao? "Đi thôi." Ngu Trạch đưa tay về phía cô. Đường Na nắm tay anh, nỗi nghi ngờ nặng nề trong lòng cô dường như vơi đi vì điều này, cô nắm tay anh lắc lư vung vẩy, Ngu Trạch chỉ dịu dàng nhìn cô. Thật kỳ lạ, khuôn mặt anh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ, nhưng cô lại có thể nhìn thấy sự dịu dàng từ trong mắt anh. Cô không nói với anh về chuyện tế phẩm, nếu một người quá sạch sẽ và hoàn hảo, người ta sẽ không khỏi trở nên cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ để lại vết thương trên người anh. Cô sẽ giải quyết vấn đề khế ước và tìm cách khác để sống lại. Quạ đen mắt máu xuất hiện vào lễ Tình Nhân Trắng, ngày đó vốn là thời gian hi sinh tế phẩm, sự xuất hiện của nó là giám sát bình thường, hay là có thâm ý khác? Mọi thứ dường như rơi vào sương mù. Thế giới này, người người đều đang nói dối, ngay cả cô cũng không ngoại lệ. Cô nắm chặt bàn tay to ấm áp trong tay, cô chỉ tin hai người sẽ không lừa dối cô, một người là bản thân cô, người kia là Ngu Trạch. Dù có chuyện gì xảy ra, dù thế giới có tàn khốc đến đâu. Cô đều sẽ sống sót... Sống sót cùng với Ngu Trạch. Ba giờ đêm là thời điểm các thế lực đen tối hoạt động mạnh nhất, thích hợp nhất cho âm mưu sinh sôi, đổ máu và chết chóc. Trong căn cứ của Tự Do Thiên Quốc, Trác Vũ mặc vest ngồi trong phòng làm việc vẫn chưa ngủ, anh ta đeo mắt kính gọng mảnh, cẩn thận thẩm duyệt thay đổi sản nghiệp của tổ chức dưới tên Tự Do Thiên Quốc. Khi kim đồng hồ chỉ 3 giờ, chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tủ sách bắn ra một chim cúc cu vàng, tiếng chim cu gáy phá vỡ sự im lặng trong phòng làm việc. Trác Vũ nhìn đồng hồ trên tường, đóng bản báo cáo đứng lên. Anh ta bước đến trước gương, chỉnh lại vị trí của chiếc nơ rồi bước đến tủ sách và bắt lấy con cu vừa bắn ra. Anh ta bẻ gãy cổ con chim cúc cu. Giá sách phát ra tiếng cạch khẽ, tự động mở từ từ sang hai bên. Trác Vũ nhấc chân đi vào mật thất. Ngọn đèn hai bên lối đi bí mật tự động sáng lên, giá sách phía sau anh ta khép lại. Trong mật đạo vắng lặng như cổ mộ, chỉ có tiếng giày da của Trác Vũ nhẹ nhàng giẫm lên mặt đá. Anh ta đi một hồi lâu, rốt cuộc đi tới trước một cái cửa đá, anh ta nhếch lên khóe miệng, ấn cơ quan ở trên cửa đá, cửa đá chậm rãi dâng lên trên giống như cửa cuốn tự động. Một bóng đen dần hiện ra phía sau cánh cửa đá. Không khí bắt đầu lưu thông, Trác Vũ có thể nhìn thấy có người đang ngồi ở đó, nhưng anh ta lại không ngửi thấy một chút mùi nào. "Chào buổi tối." Trác Vũ mỉm cười đi vào thạch thất: "Thủy Hoàng các hạ." Anh ta xe nhẹ đường quen ngồi xuống phía bên kia của chiếc bàn đá, nhìn "người"... tạm thời gọi là người toàn thân bao phủ dưới áo choàng đen ở phía đối diện. Dù đã gặp nhau vài lần, Trác Vũ vẫn không biết ác linh Thủy Hoàng trong truyền thuyết trông như thế nào. Mỗi lần gặp mặt, bọn họ đều ở trong thạch thất này, ác linh Thủy Hoàng mặc áo choàng che kín cả người an vị trên ghế, mãi đến khi anh ta rời đi cũng chưa từng đứng dậy. Khuôn mặt của "hắn" ẩn trong bóng tối, chỉ có thể tạm thời phán đoán từ giọng nói khàn khàn già nua, đó là một người đàn ông. Trác Vũ cười nói: "Xin các hạ tạm gác lịch trình bận rộn không vì gì khác, chuyện phong ấn đã bị phá vỡ và ngài biến mất đã bị bọn họ biết rồi." Anh ta đợi một hồi, bóng đen đối diện không nói gì. Trác Vũ nói: "Tiếp theo ngài định chuẩn bị làm gì?" "... Làm tốt những gì tôi bảo anh làm, những việc còn lại anh không cần quan tâm." Giọng hắn vừa khô vừa khản, giống như một cái cưa gỉ đang kéo đi kéo lại trên gỗ, một cảm giác mục nát của sự sống tự nhiên sinh ra từ giọng nói già nua này. "Tôi đã làm tất cả những gì ngài yêu cầu, mặc kệ là cánh cửa thời không hay mật báo hiện tại." Trác Vũ nói: "Cũng xin ngài giữ lời hứa, sau khi mọi chuyện thành công sẽ thống lĩnh hàng nghìn ác linh giúp tôi lật đổ chính sách tàn bạo của nhân loại." "Không cần anh nhắc nhở." Trác Vũ hỏi: "Tôi có thể hiểu các hạ không muốn dùng bộ mặt thật gặp người khác, nhưng chúng ta hợp tác lâu như vậy rồi, dù sao cũng nên cho tôi biết mục đích thực sự của ngài chứ nhỉ?" "Anh..." Bóng đen đối diện chậm rãi nói: "Còn chưa đủ tư cách." "Được rồi, tôi hiểu ý của ngài." Trác Vũ gật đầu nói: "Như vậy, các hạ còn có dặn dò nào khác không?" "Huyết tinh ma nữ đã nảy sinh nghỉ ngờ với tôi, vì vậy tiếp theo đổi thành anh cử người theo dõi động tĩnh của cô ta giúp tôi." Trác Vũ mỉm cười nói: "Nguyện cống hiến sức lực cho ngài." Anh ta bước ra khỏi mật thất, vừa quay đầu lại, cánh cửa đá từ từ hạ xuống, hắn vẫn ngồi bất động ở đó. Nghĩ đến "lão già họm hẹm" Đường Na nói trong hội nghị bàn tròn hôm nay, trong lòng Trác Vũ lóe lên một tia khinh thường, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút nào. Khi anh ta xoay người bước ra khỏi mật thất, điện thoại di động của Trác Vũ trong túi rung lên. Anh ta cầm lên, không thèm nhìn mà bắt máy: "Alo." "... Có tiện không?" Giọng một người đàn ông vang lên bên tai. "Không phải tôi đã nói với anh đừng chủ động liên lạc với tôi nếu không có chuyện gấp sao?" Giọng Trác Vũ đầy vẻ không hài lòng. "Xin lỗi ngài Trác! Tôi cũng do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được muốn nghe suy nghĩ của ngài..." "Nói." "Chuyện ngày hôm nay, ngài thấy thế nào?" "Cái gì?" "Nếu như chúng ta có thể có được phương pháp học tập ma pháp đồng thời mở rộng nó, trong 1,4 tỷ người Trung Quốc cũng phải có hơn 100.000 người có thể học được ma pháp đúng không? Trong đó khẳng định cũng sẽ có quan lại quyền quý hoặc là con cháu của bọn họ, chúng ta mở rộng cơ số nhân khẩu 'đặc biệt'..." Bên kia chưa kịp nói xong, Trác Vũ đã lộ ra vẻ giễu cợt: "Anh cho rằng chỉ cần mở rộng cơ số nhân khẩu khác hẳn người thường là có thể thay đổi tình cảnh của yêu quái sao?" "... Chẳng lẽ không đúng sao?" Giọng người kia có chút khó hiểu. "Trong suốt lịch sử loài người, câu nói 'Không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác' đặt ở thời đại nào mà không thích hợp? Nhân loại thậm chí bình đẳng dân tộc thật sự còn không làm được, anh còn trông cậy bọn họ đối xử bình đẳng với sinh vật không phải người ư?" "..." Trác Vũ tận tình khuyên bảo: "Tôi biết ý định ban đầu của anh là tốt, nhưng con đường chống lại chính sách tàn bạo của nhân loại không thể chấp nhận tư tưởng chia rẽ, sai lầm một bước sẽ dẫn đến thua cả ván cờ... Anh là cánh tay đắc lực của Tự Do Thiên Quốc, nhất định đừng để chúng tôi thất vọng." "... Ngài nói đúng, là tôi nghĩ quá ngây thơ rồi. Có đôi khi... Chỉ có đổ máu mới có thể giải quyết dứt điểm một lần và mãi mãi. " Anh ta thất vọng nói. "Vị trí của anh đặc biệt, nhất định phải kiên định tín ngưỡng chính xác, tin tôi đi, khó khăn trở ngại hiện tại đều là vì tương lai tươi sáng cường thịnh của yêu tộc." "Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ lời ngài nói!" Cúp điện thoại, cái tên Báo yêu chợt loé trên màn hình, Trác Vũ nhếch khóe miệng, lại cất điện thoại vào trong túi. Tất cả những nỗ lực của yêu quái đều là vì một tương lai cường thịnh tươi sáng, mà chủ nhân của tương lai này... Sẽ chỉ là anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT