Trong phòng ngủ, Đường Na đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, cảm giác bị nhìn trộm như có như không xông ra. Cô nhấc chăn xuống giường, đi dép lê bước đến cửa sổ. Sau khi rèm cửa khép lại được mở ra, cô bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu ẩn trong rừng cây. Con quạ với đôi mắt đỏ hoe hướng lên trời kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi. Đường Na nhướng mày, một ánh sáng hình lưỡi dao màu u lam bay về phía con quạ trong không trung, cắt đứt vài chiếc lông quạ đen, bóng đen biến mất cuối chân trời. Đường Na chăm chú nhìn về hướng bóng đen biến mất, cô không biết trong huyền học của thế giới này có cách khống chế động vật hay không. Nhưng đôi mắt đỏ của quạ đen gợi cho cô nhớ tới một ma pháp hắc ám: Linh hồn của vạn vật. Linh hồn của vạn vật có thể luyện hoá linh hồn của sinh vật, khiến thể xác của đối phương trở thành hóa thân của chính mình, sinh vật bị luyện hóa linh hồn sẽ có một đôi mắt đỏ như máu, giống như con quạ kia. Đường Na đóng rèm cửa và ngồi trở lại giường. Ác linh xuất hiện ở đài truyền hình thủ đô biết rõ bản chất của khế ước, lúc nó lẩm bẩm có nói "không nên tổn thương tế phẩm", trên trận pháp trong giấy da dê ẩn giấu mười ba ma pháp trận, và cả quạ đen mắt máu rất có thể là hoá thân của người nào đó xuất hiện bên ngoài của sổ tối hôm nay... Chắc chắc ai đó đang âm thầm quan sát mọi thứ trong bóng tối. Không phải người ở cùng thế giới với cô thì chính là người kế thừa thứ gì đó từ người cùng thế giới với cô. Đường Na chợt nhớ tới một giả thiết, Trì Linh Âm nói ác linh Thủy Hoàng bị phong ấn dưới chân Tĩnh Sơn. ... Nếu không thì sao? Nếu như ác linh Thủy Hoàng không ở dưới chân Tĩnh Sơn dưới chân, hoặc là phong ấn bị lỏng lẻo, ông ta đã trốn thoát khỏi Tĩnh Sơn thì sao? Đường Na không rét mà run. Đêm đó, cô bao phủ ngôi nhà gấp đôi pháp trận phòng ngự, đề phòng những "vị khách" không mời. Khi Ngu Trạch tỉnh dậy còn chưa đến sáu giờ. Sau khi thức dậy, như mọi ngày, anh tắm rửa sạch sẽ, mặc quần đùi áo cộc ra ngoài chạy bộ. Bời vì hết kỳ nghỉ Tết nên công viên vắng lặng hơn bình thường, sau khi chạy 10 km trong công viên mình đã đặt bao hết, Ngu Trạch mồ hôi nhễ nhại đi về nhà. Hầu hết các cửa hàng trên phố đều đóng cửa nhưng có một cửa hàng thú cưng đã mở cửa kính. Khi đi ngang qua cửa hàng thú cưng cần cù mở của từ sớm này, Ngu Trạch không tự chủ đi chậm lại. Cửa hàng sáng sủa sạch sẽ, bên tường có bốn dãy phòng kính xếp chồng lên nhau. Trong những phòng kính có hơn chục con mèo thuần chủng thuộc nhiều giống khác nhau. Trong đó có con mèo đen nhánh với đôi mắt màu vàng sáng đã thu hút sự chú ý của anh. Do dự một lúc, anh bước vào cửa hàng thú cưng. Người phụ nữ trẻ đang dọn dẹp bên trong cửa hàng, nghe thấy tiếng hoan nghênh quý khách của chú gấu Pooh treo trên cửa thì quay đầu lại. "Hoan nghênh quý..." Cô ngây người nhìn người chỉ có thể xuất hiện trên TV, quên mất mình phải nói gì tiếp theo. "Đây là giống mèo gì vậy?" Ngu Trạch nói. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, con mèo đen uyển chuyển đi tới trước mặt kính ngồi xuống, không chớp mắt nhìn anh. "Đây là mèo Bombay... Nó thích anh lắm đấy." Người chủ cửa hàng ngạc nhiên nhìn con mèo đen thường làm lơ khách. "Trong thần thoại, đây có phải giống mèo đen mà các ma nữ hay nuôi không?" Ngu Trạch quay lại nhìn cô. Chủ cửa hàng lộ ra vẻ giật mình. "...Coi như tôi không nói." Ngu Trạch nói: "Có nhiều người thích loại mèo này không?" "Nhiều lắm! Không cô gái nào cưỡng lại được sức hút của mèo hết. Anh xem trên mạng có bao nhiêu video chơi đùa với mèo!" Chủ cửa hàng chém đinh chặt sắt nói. Không cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của loài mèo... Ngu Trạch do dự. "Bao nhiêu tiền?" Anh hỏi. "Con này giá cạnh tranh, mười hai nghìn tệ." Ngu Trạch không nói gì, lấy điện thoại ra. Sau khi trả tiền, anh hỏi: "Làm sao tôi mang nó đi được?" "Anh có thể mua cái ba lô này của chúng tôi." Cô chủ nhiệt tình quay lại giới thiệu một loạt ba lô trên tường. Ba lô có nhiều màu sắc khác nhau, đặc điểm chung là mặt trên của ba lô được làm bằng nhựa cứng trong suốt: "Đây là ba lô phi hành gia mới của chúng tôi, cực kỳ thời trang và dễ thương, mèo có thể nhìn thấy bên ngoài khi nằm trong ba lô, vì vậy nó sẽ không quá sợ hãi." Ngu Trạch lặng lẽ nhìn vào dãy ba lô kia, tưởng tượng dáng vẻ mình đeo chiếc ba lô "thời trang và dễ thương" này. ... Mèo sẽ không sợ, nhưng anh thì hơi sợ đấy. Mười lăm phút sau, Ngu Trạch lại trên đường về nhà. Lúc ra ngoài, anh đi tay không. Khi quay về, tay trái anh xách thức ăn cho mèo, tay phải xách cát vệ sinh cho mèo, dưới cánh tay còn kẹp một nhà vệ sinh cho mèo... Những cái này còn ổn, khiến người ta khó mà mở miệng nhất chính là, anh đeo một chiếc ba lô phi hành gia xanh macaron, bên trong là một con mèo đen dù bận mà vẫn ung dung, theo sau là hai cô bé bốn năm tuổi lại không đi mẫu giáo đang "wow" vừa sợ vừa ao ước với con mèo đen trong ba lô phi hành gia. Ngoài ra còn có một nhóm người qua đường đang "tiện tay chụp" anh. Ngu Trạch không ngăn cản, chụp đi, rớt fan mới tốt. ... Chọn màu xanh lam trong một biển màu đỏ, tím, hồng tím là sự quật cường cuối cùng của thẳng nam. Mặt Ngu Trạch không chút thay đổi bước đi, cảm thấy con đường hôm nay dài khác thường. Sau khi trở về nhà, Đường Na vẫn chưa dậy, anh đặt đồ đạc xuống, đi vào phòng tắm để tắm rửa và gội đầu. Sau khi thay quần áo khô mát, anh liếc nhìn thời gian, đi đến phòng ngủ của Đường Na gõ cửa ba cái. Gõ cửa buổi sáng sẽ không bao giờ có người đáp lại, Ngu Trạch đã tập mãi thành thói quen. Anh mở cửa và bước vào, đánh thức Đường Na vẫn đang mơ màng trong giấc mơ. "Dậy nào." Anh chưa kịp nói xong, một bàn tay đã dán lên mặt anh, Ngu Trạch thuần thục bắt lấy bàn tay cáu kỉnh kia. "Côn trùng ngu ngốc, dám quấy rầy giấc mộng của huyết tinh ma nữ..." Cô nhắm hai mắt lầu bà lầu bầu, một quả cầu lửa nhỏ bắn ra từ không khí. Mắt thấy tia lửa trên quả cầu lửa nhỏ sắp rơi xuống chăn bông, sắc mặt Ngu Trạch thay đổi, lập tức vỗ tay chụp chết quả cầu lửa nhỏ vẫn đang lớn dần. "Đừng ngủ nữa, dậy đi!" Ngu Trạch xoay người kéo thủ phạm ném loạn ma pháp trên giường dậy. "A..." Cô hơi hé mắt, ngơ ngác nhìn tới nhìn lui: "Mấy con giòi bọ của giáo hội Quang Minh đâu?" Sau khi đánh thức Đường Na, Ngu Trạch trở lại phòng khách, giấu con mèo cùng những thứ khác đi. Anh đợi một lúc, Đường Na mới dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ, hoàn toàn không biết gì cả đi vào phòng tắm. Ngu Trạch trộn sữa và bột yến mạch rồi ngồi vào bàn ăn đợi cô. Anh hơi thấp thỏm, không ngừng nhìn đồng hồ. Qua một hồi lâu, Đường Na rửa mặt xong ngồi xuống chỗ đối diện. Ngu Trạch cân nhắc mở miệng: "Hôm qua em nói quà..." Đường Na bỗng nhiên nheo lại mắt, hít mũi một cái: "Mùi gì vậy?" "...Mùi gì cơ?" "Sao lại hôi thế này?" Cô đặt thìa xuống, đứng dậy khỏi ghế ăn. "Hôi?" Ngu Trạch vô thức nhớ đến con mèo đen mà anh giấu trong phòng chứa đồ. "Trời ơi, hôi khinh khủng!" Sau khi nhìn xung quanh một lần, cô mở to mắt nhìn anh. Ngu Trạch sắc mặt khó coi nhìn thiếu nữ tóc vàng nắm lấy quần áo của anh rồi ngửi tới ngửi lui trên người anh. Sau khi ngửi tới ngửi lui với vẻ mặt nghi ngờ, dường như đã trút bỏ hoài nghi đối với anh, cô quay người bước tới phòng khách. "Mùi gì thế này?" Cô nghi ngờ nhìn xung quanh. Ngu Trạch nín thở, sau khi thấy cô đến gần phòng chứa đồ, anh ho một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, nói: "Tôi nhớ ra rồi, là mùi của mèo." "Mèo?" Cô dừng bước lại, quay đầu nhìn anh: "Chúng ta lấy đâu ra mèo?" Ngu Trạch không biết nhìn mặt nói chuyện cũng có thể nhìn ra vẻ mặt tuyệt đối không phải mừng rỡ trên mặt cô. ...Không có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của mèo đã nói đâu? Làm sao hai ngày liên tiếp đều có người lừa anh chứ? "Là..." Anh ngập ngừng. "Là?" Sợ cô tức giận, Ngu Trạch nhìn chằm chằm vào khoảng không phía sau cô nói: "...Là tôi nhặt được trong công viên lúc chạy bộ buổi sáng." "Anh lại dám mang mèo về?" Đường Na mở to mắt, không thể tin nổi nhìn anh: "Anh có biết lông mèo đáng sợ như thế nào không? Anh có biết phân mèo buồn nôn như thế nào không? Anh lại dám mang nó về!" Ngu Trạch choáng váng trước hàng loạt câu hỏi này, anh cảm thấy tin tưởng chủ cửa hàng thú cưng đúng là mất trí mà. Bà Vương bán dưa sẽ nói dưa của mình không ngon sao? Anh chưa từng nuôi thú cưng, tại sao lại tâm huyết dâng trào mua một con mèo trở về? "Giấu chỗ nào?" Cô hỏi. "... Trong phòng chứa đồ." Ngu Trạch nói. Một phút sau, hai người lẳng lặng đứng ở cửa phòng chứa đồ. Con mèo đen lặng lẽ ngồi trong ba lô phi hành gia liếm láp chân trước của nó, bên cạnh là thức ăn cho mèo, cát cho mèo, vân vân. Ngu Trạch xoay người: "... Tôi ra ngoài đi dạo một lát." "Anh đứng lại." Đường Na nắm lấy cổ tay anh, cau mày nói: "Anh nhặt mèo về?" Ánh mắt Ngu Trạch dao động: "..." "... Còn nhặt thức ăn cho mèo, cát vệ sinh cho mèo, nhà vệ sinh cho mèo, và thậm chí cả ba lô phi hành gia để mang mèo ra ngoài?" "..." "Mua bao nhiêu tiền?" "..." Ngu Trạch nhỏ giọng nói con số. "Cái gì?!" Đường Na nghi ngờ mình đã nghe nhầm, cô kiễng chân hướng về phía anh: "Bao nhiêu?" "....Mười hai nghìn." "Mười hai nghìn? Anh mua một con mèo mười hai nghìn?!" Mặt mũi Đường Na đầy vẻ không tin: "Tại sao anh lại bỏ ra mười hai nghìn mua một con mèo?" "Quà ngày lễ tình nhân..." Anh dừng lại, giọng càng ngày càng thấp: "Tôi thấy ma nữ trong thần thoại đều có một con mèo đen." Đường Na mở thật to hai mắt, yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu... Bật ra một tràng cười sảng khoái. Ngu Trạch: "...Đừng cười nữa." Anh vô cùng hối hận vì suy nghĩ chợt nảy lên một giờ trước đó. Đường Na: "A ha ha ha ha ha..." Một giây sau cô liền cười không nổi, Ngu Trạch ôm eo cô, dễ dàng nhấc cô lên giống như lúc cô vẫn còn là thân thể của một đứa trẻ năm tuổi. Đường Na kinh ngạc kêu lên, bất giác đặt tay lên vai anh, mái tóc dài của cô xõa xuống giống như một nhà tù màu vàng đang giam lấy anh. Ban đầu Ngu Trạch muốn dọa cô một chút, khiến cô ngừng lại sự giễu cợt vô tình, nhưng khi anh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo long lanh đó, bầu không khí lại trở nên vi diệu. Khóe miệng cô chậm rãi rũ xuống, hai mắt yên lặng nhìn anh. Vòng tay quanh cổ đang dần siết chặt, cô từ từ cúi đầu xuống... Ngu Trạch hỏi: "Em mười tám tuổi chưa?" Đường Na: "Cái gì?" Anh thả cô xuống, hỏi: "Em tròn mười tám tuổi chưa?" Con ngươi của cô đảo sang trái một chút, căn cứ những gì Ngu Trạch biết về cô, đây là khúc dạo đầu cho việc cô mở mắt nói lời bịa đặt.
"Nói thật." Ngu Trạch nói. "...Gần mười bảy." Vậy chính là mười sáu tuổi, huyết áp của Ngu Trạch bắt đầu tăng cao. Anh thế mà yêu đương với một cô gái đáng ra phải học cấp ba, anh thực sự không phải là người... "Không hôn ư?" Cô mím môi, vẻ mặt mong đợi. "..." Hầu kết của Ngu Trạch giật giật. "Có hôn không hả? Không hôn em đi ăn sáng." Cô lộ ra vẻ bất mãn.
"...Hôn." Ngu Trạch in lên bờ môi hồng cực đáng yêu kia. ... Từ bỏ làm người, dù sao anh vốn cũng không phải là người. Sau khi ăn sáng xong, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài... Mang theo những thứ mà Ngu Trạch đã mang về nhà trước đó, bao gồm một con mèo đen đang ngồi trong ba lô phi hành gia.
Bọn họ đến cửa hàng thú cưng đã mua con mèo, nhưng nói thế nào quản lý cửa hàng cũng không đồng ý hoàn tiền trả mèo. "Nếu hai người không muốn nuôi, có thể đến công viên gần đó bán. Chủ nhật hàng tuần ở cổng công viên đều họp chợ mua bán thú cưng." Quản lý cửa hàng cho hay. Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể xách đồ rồi đến công viên Ngu Trạch chạy bộ vào mỗi buổi sáng. Đã hơn chín giờ, lối vào công viên chật cứng người, rất đông người bán chó mèo xách lồng nhốt chó mèo đứng chung một chỗ.
Để tránh náo loạn, cả Ngu Trạch và Đường Na đều cải trang khác nhau, hai người đến một góc của hội chợ tạm thời, đặt ba lô phi hành gia xuống, con mèo đen bên trong nằm sát vào phần nhựa trong của ba lô phi hành gia, dùng móng vuốt cào khẽ, có vẻ như muốn ra ngoài chơi. Đường Na hắt hơi một cái, khó chịu nói: "Trong không khí thật nhiều lông." Cô mẫn cảm với lông động vật, kể cả sau khi cường hoá cơ thể vẫn như thế, cho nên cô chưa từng nuôi thú cưng có lông dài. Ngu Trạch tháo khẩu trang trên mặt mình đeo lên mặt cô, cô tròn xoe mắt nhìn anh: "Anh thì sao?" Ngu Trạch kéo áo khoác và mũ lên, dùng cổ áo che gần hết khuôn mặt. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng đi tới, nhìn con mèo đen trong ba lô phi hành gia với ánh mắt dò xét. "Bao nhiêu tiền?" Ông ta thăm dò hỏi. Dáng vẻ lấm la lấm lét của ông ta giống như kẻ đầu cơ mua mèo về đặt nó trong một không gian chật chội điên cuồng lai giống.
Đường Na nói: "Mười hai nghìn." "Mười hai nghìn? Con mèo của cô làm sao có thể bán mười hai nghìn?" "Không mặc cả." Đường Na dùng thái đội nghiêm túc đuổi người đàn ông này đi.
Dù không thể nuôi mèo nhưng cô vẫn muốn tìm một người chủ tốt cho nó.
Bởi vì là Ngu Trạch tặng. Sau đó lại xuất hiện thêm một vài người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, đều cho cô cảm giác như người đàn ông đầu tiên, Đường Na vẫn dùng giá cao dọa lùi bọn họ. Cho tới tận buổi trưa, bọn họ vẫn không bán được mèo đi.
Đường Na hơi ngán ngẩm thất vọng. "Đừng lo lắng, buổi chiều vẫn còn thời gian, chúng ta ăn cơm xong lại đến." Ngu Trạch an ủi. Ngay khi bọn họ chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ăn cơm, một nam thanh niên mặc áo hoodie giả hai lớp màu vàng sáng đi tới. Đường Na đã để ý đến anh ta từ lâu, muốn không chú ý cũng khó, cả buổi trưa anh ta đều lượn quanh hội chợ thú cưng, không phải quan sát trước sạp hàng này thì là nhìn ngó trước sạp hàng kia mấy lần, như lãnh đạo khảo sát thị trường, trước mặt mỗi người bán đều hỏi thăm mấy câu. Người thanh niên đứng trước mặt Đường Na, nhìn con mèo đen trong ba lô phi hành gia, nói: "Đây là mèo hai người nuôi sao?" Ngu Trạch không chớp mắt nhìn anh ta. "Anh muốn mua mèo sao?" Đường Na hỏi lại. Người thanh niên có mái tóc ngắn dài không quá một tấc, khi nghe thấy câu hỏi của Đường Na, anh ta sờ lên đỉnh đầu, vẻ mặt xoắn xuýt nói: "Tôi vẫn chưa quyết định có nên nuôi thú cưng hay không, nếu nuôi thì nên nuôi mèo hay chó, nuôi chó mèo địa phương biết bắt chuột giữ nhà tốt hay là nuôi chó mèo thuần chủng dính người mới tốt..." Đường Na vô tình nói: "Vậy anh nghĩ kỹ hẵng quay lại." So với mời chào khách hàng, bây giờ cô càng muốn ăn trưa hơn.
Nam thanh niên như không nghe thấy lời Đường Na nói, tiếp tục hỏi: "Con mèo này biết bắt chuột không?" "Hôm nay tôi mới mua, làm sao tôi biết được?" Đường Na nói. Người thanh niên lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Sao hôm nay vừa mua đã muốn bán rồi?" "Tôi bị dị ứng với lông mèo." Đường Na sụt sịt một cái: "Nếu anh không mua thì tránh ra, tôi muốn dọn quầy." Nam thanh niên lùi lại một bước giống như đáp lại lời "tránh ra" của Đường Na, nhưng thực tế anh ta vẫn đứng trước quầy hàng. "Cô mua nó bao nhiêu tiền?" "Mười hai nghìn." "Đắt thế, tiền sinh hoạt nửa năm của tôi." Nam thanh niên líu lưỡi, nói: "Không thể rẻ hơn sao?" "Người tốt thì rẻ, người xấu thì đắt." Đường Na nói. Ngu Trạch nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, lúc này bỗng nhiên mở miệng: "... Cậu có phải là Bộ Khâu học ở Thượng Hí không?" "Là tôi." Nam thanh niên giật mình nhìn Ngu Trạch: "Anh biết tôi?" Ngu Trạch kéo cổ áo xuống một chút để lộ khuôn mặt: "Tôi là Ngu Trạch, trước kia chúng ta gặp nhau ở hậu trường khi Học viện Hí kịch Thượng Kinh và Đại học Thượng Kinh hợp tác tổ chức tiệc mừng năm mới." "A, là anh!" Bộ Khâu nói. Sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt một giây trước, lại hỏi Đường Na: "Nhưng làm sao cô có thể biết người mua là tốt hay xấu? Nhỡ là kẻ mặt người dạ thú trông giống người tốt, vậy..." "Hai người có thông tin liên lạc không?" Đường Na hỏi Ngu Trạch. Ngu Trạch liếc nhìn Bộ Khâu, lắc đầu. "Trông thấy chưa? Biết phải làm gì không?" Đường Na hỏi Bộ Khâu. "Làm gì?" Bộ Khâu ngơ ngác.
"Tiền bối không có thông tin liên lạc của anh, anh còn không lấy mã QR WeChat ra cho anh ấy quét?" "À.." Bộ Khâu ngơ ngác lấy điện thoại di động ra, thực sự mở mã QR WeChat và đưa cho Ngu Trạch. Ngu Trạch liếc nhìn Đường Na, lấy điện thoại ra quét anh ta. Đường Na nhấc ba lô phi hành gia và con mèo bên trong lên, dúi vào lòng Bộ Khâu: "Cho anh." "Cho tôi? Tôi vẫn chưa quyết định muốn thú cưng không, nuôi mèo hay nuôi chó, tôi..." Bộ Khâu chưa kịp nói xong thì cát vệ sinh và thức ăn cho mèo đã bị nhét vào lòng anh ta. Đường Na nhét một đống đồ vào tay anh ta, cuối cùng đạp nhà vệ sinh cho mèo lại gần chân anh ta, như trút được gánh nặng nói: "Đều là của anh, thỉnh thoảng tôi sẽ kiểm tra bất chợt anh có nuôi mèo tốt hay không, nếu như anh không... Anh sẽ không muốn biết kết quả đâu." Đường Na cười dịu dàng: "Bây giờ, cầm đồ và đi đi, tôi muốn đi ăn trưa." Sau khi ném Bộ Khâu hoang mang luống cuống rời đi, Ngu Trạch nói, "Bộ Khâu chắc sẽ chăm sóc tốt con mèo." "Mèo của huyết tinh ma nữ, anh ta dám không chăm sóc cẩn thận sao?" Đường Na trợn mắt: "Nếu anh ta dám, ha ha..." Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch, hỏi: "Hai người đã gặp nhau bao giờ?" "Gặp mặt một lần." Ngu Trạch nói: "Có chào hỏi ở hậu trường." Đường Na ngạc nhiên nói: "Anh không nhớ cô Phương nhà họ Phương, lại nhớ một nhân vật nhỏ ít được biết đến từng bắt chuyện ở hậu trường?" Cô muốn rớt một giọt nước mắt đồng tình cho cô Phương đáng thương.
Cách Ngu Trạch lựa chọn nhớ người thực là kỳ lạ. Ngu Trạch nói: "Cậu ta rất có tài năng biểu diễn sân khấu. Khi đó, tôi đã bước chân vào giới giải trí, màn biểu diễn của cậu ta khác với những diễn viên mà tôi từng thấy... Vì vậy, khi ở hậu trường, tôi đã chủ động chào hỏi cậu ta." Đường Na nghe Ngu Trạch nói đến vở kịch sân khấu, cô liền nhớ ra, trong trí nhớ của anh, từng có một lần xem vở kịch sân khấu trong khuôn viên trường như vậy, bởi vì nó không quan trọng nên cô đã tua nhanh, không ngờ vở kịch sân khấu kia còn tác động lớn đến anh như thế. Để bốn năm sau anh vẫn nhớ mãi không quên người tên Bộ Khâu này. "Bây giờ anh ta không làm diễn viên?" Đường Na hỏi. Nếu Bộ Khâu trở thành một diễn viên, không thể đến bây giờ yên lặng vô danh, Đường Na rất thích mấy bộ phim truyền hình máu chó, nhưng chưa bao giờ thấy mặt anh ta trên TV.
Ngu Trạch lắc đầu: "Tôi không biết, tôi cũng chưa từng nghe thấy tên cậu ấy trong giới." Chủ đề liên quan tới Bộ Khâu và mèo dừng ở đây. Đường Na kể lại chuyện nhìn thấy con quạ đen mắt máu đêm qua, Ngu Trạch dừng bước lại: "Sao bây giờ em mới nói cho tôi biết?" Cô rất vô tội: "...Quên mất." "Tôi có thể làm gì?" Ngu Trạch hỏi: "Chuyển nhà?" "Không cần đâu, chúng ta lại không thể chuyển đến rừng sâu núi thẳm." Đường Na nói: "Em đã nâng cao mức độ an ninh trong căn hộ. Nếu có thứ gì không có mắt muốn đến gần, em sẽ khiến nó không chịu nổi." Cô dừng một chút, nói: "Em muốn tìm cơ hội đến Tĩnh Sơn một chuyến." "Tôi sẽ đi cùng em." Ngu Trạch nắm lấy tay cô: "Lần sau em gặp phải chuyện như vậy thì đến tìm tôi... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở cùng nhau." Đường Na bình tĩnh nhìn anh nửa ngày, gương mặt dần dần đỏ lên. Trong khi Ngu Trạch kinh ngạc cô ngượng ngùng vì một câu nói, cô cũng nhận ra mặt mình đỏ lên.
Cô đấm một cá vào ngực anh, thẹn quá hoá giận nói: "Sao anh lại hại em đỏ mặt!" Một nắm đấm kia đánh trúng ngực anh, không đau cũng không ngứa, Ngu Trạch không quan tâm. Anh chỉ tò mò, tại sao một người yêu cầu được hôn mà không đỏ mặt, lại có khả năng miễn dịch với lời nói bằng 0. Anh nhìn Đường Na, thăm dò nói: "...Bởi vì tôi thích em." Đường Na ngơ ngác nhìn anh, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giống như một quả cà chua chín mọng. Trước khi cà chua đỏ chín quá nổ tung, cô ngã vào lòng anh như một quả đạn pháo, trốn tránh không muốn ra. Ngu Trạch dang tay ôm lấy cô, không khỏi nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên anh trải qua ngày 14 tháng 3 với người khác, nhưng lại không phải là lần đầu tiên anh trải qua ngày lễ tình nhân với cô, ở cùng cô, mỗi ngày đều là ngày lễ tình nhân ngọt ngào. Ngu Trạch không biết tình yêu có phải là chất xúc tác cho nguồn cảm hứng hay không, anh chỉ biết là, thiếu nữ tóc vàng xấu hổ không muốn ngẩng đầu trong lòng anh chính là nàng thơ của anh. Sau khi trở về nhà, anh lại cầm bút đứng trước cửa sổ kính. Giai điệu dường như đã in sâu vào tâm trí anh, tất cả những gì anh cần chỉ là viết nó ra, ghi ra những từ tự nhiên bật ra trong đầu anh: "Ở bất cứ nơi đâu em cũng thấy hình bóng anh / Anh không thể nào che giấu thêm được nữa dù chỉ là một phút một giây Anh đi đến bất kỳ đâu cũng nghe thấy giọng nói của em bên tai / Anh cảm thấy khó thở dù chỉ là 1 phút 1 giây / Cho dù là một khoảnh khắc, 1 phút 1 giây I can't let go (go go)" Anh vì cô mà trở thành kẻ ngốc. Ngay cả như vậy, anh vẫn là can't let go (không thể buông tay). Anh biết mình còn nhiều khuyết điểm... Anh không giỏi ăn nói, cô miệng lưỡi trơn tru; anh buồn tẻ và nhàm chán, cô hoạt bát và đáng yêu; anh không có chút ma lực nào, cô có thể một mình chống lại ác linh cường đại, anh và cô giống như người của hai thế giới. Nếu như không phải trời xui đất khiến anh triệu hồi cô từ trong sách ma pháp, bọn họ quả thực sẽ là hai người mãi mãi cũng sẽ không có điểm giao nhau.
Có thể bọn họ không hợp, nhưng anh vẫn muốn cố gắng sánh bước cùng cô. Cố gắng hết sức, tiến bước cùng cô.
Hôm nay, ngày mai, ngày kia, mỗi ngày gặp cô, anh đều hi vọng cùng cô nắm tay bước đi mãi mãi. *** Bất tri bất giác, đã một tuần trôi qua kể từ khi xảy ra sóng gió lễ Tình Nhân Trắng.
Hai album mới phát hành cùng thời điểm vẫn không ngừng minh tranh ám đấu. Trong số những fan hâm mộ của Ngu Trạch, ngoài một nửa là fan tự nhận, không tiêu tiền hay tham gia hoạt động, trong một nửa số fan hâm mộ sẽ chi vàng thật bạc thật còn lại lại có một nửa fan bạn gái thoát fan đứng ngoài quan sát, một phần nhỏ fan hâm mộ còn lại mua album trong phạm vi khả năng của họ. Nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ tiêu thụ album của Bạch Á Lâm. Nếu không so sánh với album mới của Bạch Á Lâm phát hành cùng thời điểm, thành tích tiêu thụ của "Phá Kén" đã là một album xuất sắc rồi. Ngoài những fan hâm mộ Ngu Trạch, những người mua còn lại là ai? Có người nghe bình thường, bọn họ có thể tình cờ nhận được album... Chẳng hạn như Liêu Hoàn Minh.
Cô là một thành phần trí thức làm việc trong một tập đoàn đa quốc gia, điều duy nhất có thể hơi đặc biệt là cô làm việc trong tập đoàn Ngu Thị. Vào ngày "Phá Kén" được phát hành, tất cả mọi người trong nhóm đều nhận được năm bản của "Phá Kén" do bộ phận hành chính của tập đoàn đưa tặng. Liêu Hoàn Minh đã đưa bốn bản cho bạn của mình và giữ một bản cho mình nghe.
Cô chỉ ôm thái độ "nghe một chút" mở QQ Music ra, chưa bao giờ nghĩ tới, nghe xong lại không thể ngừng lại như thế. Một số người thì nghe bản nghe thử trên mạng, cảm thấy khá hay nên đã mua với thái độ thử một lần mua, ví dụ như Lư Hi Khanh. Khi album mới của Ngu Trạch được phát hành, cả Lê Hoằng và Trì Linh Âm đều đăng Weibo tuyên truyền cho anh. Lư Hi Khanh là một fan của Trì Linh Âm, đương nhiên muốn giữ thể diện cho thần tượng của mình. Cô nghe bản thử nghiệm cũng không tệ lắm, vì vậy cô đã ôm thái độ thử một lần mua cả một album. Cô không đổ gục trước ca khúc chủ đề "Phá Kén", không đổ gục trước bài hát dạo đầu "Paradise", nhưng chẳng thể ngờ rằng, cô lại không thể tự kiềm chế sa vào vòng tuần hoàn trên bonus track "Ngôi sao của em". Trong ấn tượng của cô, các bài hát của Ngu Trạch chưa bao giờ liên quan đến tình yêu gì đó, ca từ của bài hát này cũng không hề có tình và yêu, nhưng từ đầu đến cuối lại có một cảm giác yêu đương ngọt ngào. Ngọt ngào đến mức khiến người nghe xao xuyến, cũng muốn yêu đương. Nó khiến người ta không khỏi thắc mắc đây là tác phẩm của Ngu Trạch hay là tác phẩm anh đã mua. Vì yêu thích và tò mò về bài hát này, Lư Hi Khanh mở những thông tin cơ bản của bài hát. Sau đó rơi vào địa ngục Ngu Trạch. Cô không thể tin được mở thông tin cơ bản của những bài hát khác, sau khi xem hết chúng, cô đã không còn nhận ra hai chữ "Ngu Trạch". Lư Hi Khanh đăng thông tin cơ bản của "Ngôi sao của em" lên Weibo, tag Weibo của Ngu Trạch: "Có phải cả album anh chỉ tốn một ít tiền điện?" Số lượt chia sẻ của Weibo này nhanh chóng vượt quá 10.000 lượt khiến cô được trải nghiệm cảm giác hơi hơi nổi tiếng. Còn có một loại người, là không thể không nghe, người khác có thể chém gió nói khoác nhưng ông không thể, loại người này là nhà phê bình âm nhạc... Chẳng hạn như Mục Ảnh. Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, Mục Ảnh nghe bài hát đầu tiên liền có thể biết Ngu Trạch đã tiến bộ rất nhiều trong hai năm yên tĩnh này. Giọng hát của Ngu Trạch trong trầm tĩnh càng có sức mạnh, một sức mạnh bộc phát trong lúc vô hình, phong cách cá nhân của anh được thể hiện rõ hơn rất nhiều trong album "Phá Kén" lần này.
Toàn bộ album được sản xuất bởi một mình Ngu Trạch, trước Ngu Trạch, Mục Ảnh không có thiện cảm nhất với kiểu nửa vời hát một vài bài hát đã nghĩ rằng mình biết sáng tác, diễn vài bộ phim đã cho rằng mình có thể làm đạo diễn, nhưng Ngu Trạch đã thay đổi nhận thức của ông.
Nếu không cố ý đọc thông tin cơ bản của tất cả các bài hát, ông sẽ không tin rằng đây là album âm nhạc do người lần đầu tiên tiếp xúc với công tác hậu kỳ sản xuất ra. Fan hâm mộ của Ngu Trạch còn tưởng rằng Ngu Trạch là người hai năm trước không có fan hâm mộ chèo chống kinh tế sẽ sụp đổ, thật sự là ngây thơ. Theo thông lệ, Mục Ảnh sẽ viết một bài đánh giá âm nhạc của "Phá Kén", nhưng trước đó, ông chia sẻ album này trên Weibo cá nhân của mình, kèm lời: "Phượng hoàng đã niết bàn trùng sinh." Dựa theo phân loại khán giả, có hai hình thức tiêu thụ album, một loại là "dồn lực phút đầu", loại này là quần thể fan hâm mộ đang đẩy mạnh lượng tiêu thụ cho thần tượng, bọn họ yêu thích thần tượng hơn bài hát, còn có một loại là "bùng nổ phút cuối", loại này là người nghe bình thường đang tìm bài hát cho mình, bọn họ không quan tâm người hát là ai, bọn họ chỉ quan tâm bài hát có hay hay không, hay thì bọn họ sẽ quảng cáo khắp nơi, một truyền mười mười truyền trăm, sẽ có càng nhiều người nghe bình thường gia nhập vào đội ngũ mua bài hát.
Một tuần sau khi phát hành album của Bạch Á Lâm, tốc độ tiêu thụ ngày càng chậm lại, trong khi đó, album của Ngu Trạch lúc đầu dường như tụt lại nay tiến vào trạng thái tăng lên nhanh chóng. Album của Bạch Á Lâm "không công cũng chẳng tội", người nghe cảm thấy cũng được, không làm bọn họ thất vọng. Đối với album của Ngu Trạch, toàn bộ Internet tràn ngập những âm thanh tràn đầy ngạc nhiên: "Ngu Trạch đã lên một tầm cao mới, hát nhảy song toàn không nên quá **. Vũ đạo của "Paradise" hoàn toàn là cấp bậc biến thái. Tại bữa tiệc đêm giao thừa, Ngu Trạch đã nhảy "Paradise" còn hát live nữa chứ. Tôi choáng luôn, trước khi anh ấy lên sân khấu tôi còn nói với bạn mình chắc chắn anh ấy sẽ không thể hát live được. Thể lực của "cá" đúng là không thể coi thường, eo của Bách Đế Na có ổn không?" "Nếu không phải công khai tình cảm vào đêm trước khi phát hành, album này chắc chắn sẽ bùng nổ. Cũng bởi vì như thế tôi mới càng cảm thán, Ngu Trạch và Bách Đế Na 100% là tình yêu đích thực." "Lúc đầu tôi thấy Ngu Trạch yêu đương muốn thoát fan, nhưng một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, thế là mua một album trước khi rời đi, không ngờ... lại bị giữ lại như vậy, thể hiện thực lực quả nhiên là cách nói chuyện tốt nhất. Làm một fan thiếu nữ style tổng giám đốc bá đạo, tôi đã tặng 30 viên gạch cho Ngư Ngư vào lễ Tình Nhân Trắng. Hứa với em, "Ngôi sao của em" nhất định phải leo lên No.1 bảng xếp hạng âm nhạc." "Bất tri bất giác, Ngu Trạch cũng đã ra mắt tám năm, tám năm có thể xảy ra bao nhiêu chuyện? Quả thực đã xảy ra vô số chuyện. Em đã từng nhìn thấy lúc anh rực rỡ nhất, em cũng từng thấy anh ngã xuống bị mọi người xô đẩy. Bây giờ anh đã thể hiện thực lực không thể bàn cãi của mình để chứng tỏ bản thân với mọi người, cũng cho em chứng minh cho những người không hiểu xung quanh, theo đuổi anh tám năm là chuyện đúng đắn nhất, em mong anh chăm chỉ ca hát, yêu đương hạnh phúc, sống thật vui vẻ, về sau cũng có thể dạo bước đường hoa. From: một fan kỳ cựu tám năm." Lượng tiêu thụ của "Phá Kén" quả thực thua album mới của Bạch Á Lâm. Nhưng không ai cho rằng Ngu Trạch thua Bạch Á Lâm. Bạch Á Lâm tưởng như đã thắng, nhưng thật ra anh ta đã thua trong cuộc chiến album này, có điều thua cũng không nhục nhã lắm, vẫn còn lại một tấm màn che lung lay sắp đổ mà thôi. Nếu anh ta vẫn muốn giữ tấm màn che này, anh ta phải tránh mặt Ngu Trạch trong lần phát hành album tới. Không chỉ Bạch Á Lâm, bắt đầu từ "Phá Kén", Ngu Trạch trở thành người mà tất cả nam ca sĩ nhạc pop muốn tránh phát hành bài hát cùng thời điểm nhất. Nói tóm lại, album mới của Ngu Trạch có không ít khó khăn trắc trở, nhưng kết quả là tốt, ngay cả Củng Niệm Du cũng đích thân gọi điện chúc mừng lượng tiêu thụ khả quan.
Khi Củng Niệm Du gọi tới, Ngu Trạch và Đường Na đang nghỉ giữa giờ trong lúc chụp trang bìa tháng tư của tạp chí "O".
Do lần chụp bìa tháng một và hai của "Trí Tộc GQ" và "ELLE" trước đã nhận được phản hồi khá tốt, tài nguyên thời trang của Ngu Trạch ngày càng tốt hơn, nhiều thương hiệu thời trang đã vung tiền tìm đến, muốn mời Ngu Trạch đại diện cho sản phẩm của bọn họ.
Đường Na luôn thận trọng khi lựa chọn sản phẩm đại ngôn, cô chỉ nhận đại ngôn của Ray-Ban cho Ngu Trạch, từ chối tất cả các thương hiệu thể thao tìm đến Ngu Trạch... Cô vẫn đang chờ, chờ "dấu Swoosh" kia vươn cành ô liu với bọn họ. (Logo của Nike) Đó là điều ước nhỏ nhoi của Ngu Trạch có một tủ AJ, huyết tinh ma nữ vĩ đại nhất định sẽ thực hiện điều ước của bò sát nhỏ. Khi Củng Niệm Du và Ngu Trạch đang nói chuyện, Đường Na cầm điện thoại di động nghiên cứu tốc độ tăng trưởng doanh số album mới của Ngu Trạch và của Bạch Á Lâm. Theo xu thế tiêu thụ này, Ngu Trạch sẽ may mắn giữ được vị trí thứ hai một cách suýt soát, nguy cơ tế phẩm tạm thời được giải quyết. Chẳng lẽ về sau phải để anh lên lên xuống xuống để tránh khế ước có hiệu lực sao? Hay là dứt khoát rời khỏi ngành giải trí mai danh ẩn tích? Nói đùa cái gì vậy, cô là thiếu nữ ma pháp thiên tài cơ mà.
Đường Na tin rằng chỉ cần cho cô đủ thời gian, cô chắc chắn có thể tìm ra cách để giải trừ khế ước. Ở trước đó... Cứ lên lên xuống xuống trước đi. Tạm thời không thể lăn lộn ở giới âm nhạc, sự nghiệp giới âm nhạc nên dừng lại một thời gian, miễn cho một phát lên trời lôi mất mạng của bò sát nhỏ.
Dựa theo thông thường, album tiếp theo sẽ là nửa năm hoặc một năm sau, cô có thể dùng thời gian này để anh đứng vững trong giới điện ảnh và truyền hình trước.
Vừa kịp dịp vui, "Hiệp Đạo" của Ngu Trạch đã bắt đầu phát sóng trong dịp Tết xuân. Cho đến nay, bộ phim đã đạt được thành tích đáng kể. Với tư cách là đạo diễn, mỗi tập Lâm Phong Tư đều ngồi trước TV và xem từng tập phim cùng khán giả trên toàn quốc, mỗi ngày đăng một vài đoạn hậu trường thú vị trong quá trình quay phim, đồng thời hứa hẹn khi rating của "Hiệp Đạo" trên 1.5 % sẽ để nam diễn viên chính Lý Hoằng mặc đồ nữ. Mặc dù Lê Hoằng trả lời "Tín hiệu không tốt, không thể nghe thấy", nhưng việc này vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý. Tập đầu tiên của "Hiệp Đạo" đã đạt được rating đáng mừng 1.2 %. Khi kịch bản phát triển đến tập 10, rating tăng lên 1.6 %, hàng triệu cư dân mạng đã đổ xô vào Weibo của Lâm Phong Tư yêu cầu anh ta thực hiện lời hứa. Một ngày sau, Lâm Phong Tư tung ảnh Lê Hoằng mặc đồ nữ, fan Tượng Đất nhanh chóng đưa "Hiệp Đạo" và Lê Hoằng mặc đồ nữ lên top 1 hot search. Rating của "Hiệp Đạo" tối hôm đó trực tiếp phá 1.8 %. Ngoài rating tăng, danh tiếng của "Hiệp Đạo" trên mạng cũng không ngừng tăng cao. Ngoài một số diễn viên chính, được nhắc đến nhiều nhất là Bá Thưởng do Ngu Trạch thủ vai: "Bá Thưởng vốn không tồn tại trên thế giới này, hắn chỉ là hóa thân của hàng vạn hiệp nghĩa đang thực hiện hiệp nghĩa trong thế giới tàn khốc, Bá Thưởng ở trong phố phường là "hiệp", khi một mình đối mặt với hàng vạn đại quân, đối mặt với tình huống tuyệt vọng, hắn lại biến thành "nghĩa"." "Xem 'Hiệp Đạo' vì Lê Hoằng, không ngờ lại yêu Ngu Trạch." "Lâm Phong Tư nói sau khi xem Hiệp Đạo sẽ không ai có thể nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của Ngu Trạch, xác thực như thế. Tôi không thể tin được người diễn Bá Thưởng sống động như thế lại chính là người nổi tiếng có diễn xuất tệ hại hai năm trước." Biểu hiện của Ngu Trạch trong "Hiệp Đạo" vượt qua sự mong đợi của Đường Na. Ban đầu cô vốn chỉ định để anh trau dồi kinh nghiệm qua bộ phim này, không nghĩ tới, anh rất có thể sẽ trau dồi kinh nghiệm về một giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Như thế cũng tốt, mượn sự nổi tiếng của "Hiệp Đạo", Ngu Trạch sẽ dễ dàng đảm nhận vai nam chính trong một bộ phim tốt hơn. Đường Na quyết định thật nhanh, gọi điện thoại cho Lê Hoằng, hỏi xin thông tin liên lạc của "IP lớn sẽ công khai tuyển diễn viên" mà anh ta đã giới thiệu trước đó rồi gửi sơ yếu lý lịch của Ngu Trạch qua đường bưu điện. Nếu có thể được chọn làm nam chính thì tốt.
"Tiếp tục nào, mọi người tập hợp!" Nhiếp ảnh gia lớn tiếng nói. Đường Na cất điện thoại và đi về phía Ngu Trạch. Bối cảnh trang bìa được "O" chọn lần này là một căn biệt thự mang phong cách hiện đại, phòng khách mang đầy cảm giác lạnh lẽo của thành thị chính là địa điểm chụp hình của bọn họ. "Ngu Trạch, Bách Đế Na... Vừa rồi hai người phối hợp rất tốt. Tiếp tục cảm giác trước đó, chúng ta chụp một lượt xong luôn!" Nhiếp ảnh gia nhìn hai người bọn họ động viên. Không sai, tới chụp trang bìa chính là Ngu Trạch và Bách Đế Na. Sau khi công khai mối quan hệ, fan bạn gái đã được thanh lọc sạch sẽ, độ nổi tiếng của Ngu Trạch bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng... Ai quan tâm đến tâm trạng của fan bạn gái? Dù sao, bạn gái chính quy đang ở đây. "Gần hơn chút nữa, thân mật hơn một chút..." Nhiếp ảnh gia liên tục hô. Ngu Trạch mặc một bộ vest màu xanh Phổ khiến nước da của anh đã trắng nay càng trắng hơn. Một số người có nước da trắng cho người ta cảm giác yếu ớt, Ngu Trạch trắng thì trắng, nhưng lại không hề có cảm giác yếu ớt chút nào. Anh không mặc áo trong, những đường cong cơ bụng đầy sức mạnh cứ thế lộ ra bên dưới lớp áo khoác ngoài, đơn giản thô bạo kích thích ánh mắt người xem. Anh ngồi nghiêng người trên ghế sô pha, tư thế phóng túng nhưng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào máy quay. Bách Đế Na tóc vàng nằm dựa trên người anh, hai bắp chân hơi vắt chéo nhau nâng lên trên, nhìn vào máy ảnh với biểu cảm ranh mãnh và hoạt bát. Sau khi chụp xong bộ ảnh này, nhiếp ảnh gia còn chưa hài lòng, anh ta hô to: "Hai người thay đổi mạnh yếu, đổi thành Bách Đế Na chủ động." Tiếng của nhiếp ảnh gia vừa dứt, Ngu Trạch còn chưa nghĩ ra "đổi" như thế nào thì Đường Na đã nhếch môi cười một tiếng. Trong nháy mắt, thắt lưng da quanh eo của anh đã nằm trong tay cô. Đường Na vòng thắt lưng da qua cổ Ngu Trạch, hai đầu gối quỳ trên ghế sô pha giữa hai đầu gối của anh, cúi đầu nhìn Ngu Trạch đang nhìn cô không dời mắt. Anh bị thắt lưng da quấn quanh cổ giống như bị đeo vòng cổ, nhưng ánh mắt của anh vẫn đầy dã tính, giống như dã thú đang chuẩn bị ra tay. Khiến cho người ta tràn đầy dục vọng muốn chinh phục anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT