Đường Na ném di động qua một bên, ôm chăn lăn lộn trên giường một vòng.
Cô nhìn trần nhà, nhớ tới phản ứng mỗi lần Ngu Trạch nhìn thấy cô.
Nhịn một lúc... Càng nghĩ càng giận.
Lui một bước... Càng nghĩ càng thua thiệt.
Cô giận dữ xoay người nhảy xuống giường, lao đến tủ lôi chiếc gương soi toàn thân đã gấp gọn bên trong ra.
Cô nhìn thiếu nữ tóc vàng trong gương, nghĩ như thế nào cũng không rõ, tại sao anh lại ghét dáng vẻ khi mình trưởng thành?
Ghét đến mức nhìn cô một cái cũng không chịu?
Đường Na tức giận, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ấm ức.
Anh dựa vào cái gì không thích mình bây giờ?!
Mặt cô có chỗ nào không đẹp?
Đường Na soi gương nhìn phải nhìn trái, nhìn trên nhìn dưới... Cảm thấy mình đẹp lắm mà! Mái tóc vàng và đôi mắt màu tím nhạt là biểu tượng của gia tộc Đồ Linh, gia tộc này có thể sinh ra củi mục, nhưng chưa từng sinh ra người xấu xí!
Nhất định là mắt cứt chó thối bị mù mới có thể không thích dáng vẻ sau khi lớn lên của cô!
Không sai! Nhất định là như vậy!
Không thích thì không thích! Hừ, ai mà thèm!
Đường Na như cây pháo bị châm, nhanh chân xông về giường.
Có danh nhân từng nói, con người chỉ cần nằm xuống cũng có thể sung sướng... Đánh rắm! Đường Na nằm trên giường, cảm thấy không sung sướng tẹo nào!
Chỉ cần vừa nằm xuống, cô lại nhớ tới ánh mắt né tránh, hành động xa lánh, còn có ba tinh chí mạng đáng giận kia nữa!
Tiếng đập cửa vang lên, tiếng Ngu Trạch từ ngoài cửa truyền đến: "Ăn cơm."
"Không ăn!" Cô tức giận nói.
Một thoáng im lặng, Ngu Trạch trực tiếp vặn chốt cửa.
Đường Na túm chăn trùm lên đầu mình.
Ngu Trạch bất đắc dĩ nhìn cơ thể Đường Na đã biến lớn nhưng vẫn như đứa trẻ trốn trong chăn.
Anh đi tới, muốn kéo cô ra khỏi chăn: "Cơm tối có thịt bò cô thích..."
"Không ăn!" Cô ở dưới chăn dùng chân đá tay anh: "Cứ để tôi chết đói đi! Tâm đã chết rồi còn cần thể xác không có linh hồn này làm cái gì!"
Ngu Trạch bắt được chân của cô.
Chân cô quấn chăn bông cũng nho nhỏ, chỉ bằng một nắm tay của anh, trước kia anh từng túm cái chân thích gây chuyện này không ít lần, nhưng hôm nay anh mới cảm thấy là lạ.
Không phải xúc cảm lạ, là cảm xúc trong lòng lạ.
Ngu Trạch buông tay, xốc chăn trên đỉnh đầu cô lên.
Gương mặt thiếu nữ tóc vàng vẫn còn sự mũm mĩm của trẻ con, khuôn mặt tức giận như con hamster giấu đồ ăn, một sợi tóc vàng óng lộn xộn dính vào khoé miệng cô.
Ngu Trạch vừa định đưa tay kéo sợi tóc xuống cho cô, động tác tay chợt dừng lại.
"Ăn tối." Anh nói.
"Không ăn." Cô dời mắt, hầm hừ nói.
"Đừng bướng nữa, ăn cơm." Anh nói lần nữa.
Đường Na quay đầu nhìn anh.
Ngu Trạch đứng bên giường, bởi vì chiều cao không thể không cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt anh bất đắc dĩ, tóc rối dài quá xương cung mày che đôi mắt bình tĩnh đen nhánh.
"Anh kéo tôi." Cô vươn tay với anh
Anh không nghi ngờ gì, nắm chặt tay cô muốn kéo cô lên, cô nhân cơ hội này, dùng hết sức kéo anh về phía mình.
Ngu Trạch bất động như núi.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ.
Ngu Trạch hỏi: "...Cô muốn làm cái gì?"
Anh phối hợp một chút?
"Vô vị!" Cô hất tay anh ra, lại xoay người đưa lưng về phía anh.
"Bảo cô ăn cơm tối." Ngu Trạch nói lần thứ ba.
"Không ăn không ăn không ăn!"
Đường Na vừa dứt lời, trong phòng một hồi lâu không có âm thanh. Đang lúc cô không chịu nổi tò mò và một ít cảm xúc khác, muốn quay đầu xem Ngu Trạch còn ở đó hay không, cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng.
"A!"
Đường Na vô ý thức ôm cổ anh.
"Đi ra ăn cơm." Anh xoay người đi ra ngoài phòng ngủ.
"Anh lại dám ép buộc huyết tinh ma nữ vĩ đại!"
Cô tức giận duỗi hai tay, vò véo mặt bò sát nhỏ, anh mặc cô vò véo, ánh mắt lạnh lùng không thay đổi.
Ngu Trạch ôm cô đến ghế bàn ăn muốn cô ngồi xuống, cô lại ôm cổ anh không buông tay...
"Buông tay."
"Không buông."
"Buông tay."
"Không đấy." Cô nói: "Cũng không phải chưa từng ôm!"
Ngu Trạch nghe ra chút ấm ức trong giọng nói của cô.
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ..."
Anh còn chưa dứt lời, cô ngắt lời anh, nói: "Trước kia là tôi, bây giờ cũng là tôi, có cái gì không giống?"
Đúng là như thế.
Chỉ là hình thái khác biệt, linh hồn bên trong vẫn là cô cùng một độ tuổi.
Giọng Ngu Trạch không khỏi mềm nhũn: "Nam nữ khác biệt, tôi có thể tuỳ tiện ôm cô khi còn bé, nhưng không thể tuỳ tiện ôm cô lúc lớn."
"Anh mới ôm tôi đấy thôi!"
Cô không phục nói, hơi thở nóng hổi thổi vào tai anh.
Ngoài ngứa lỗ tai, Ngu Trạch còn cảm thấy trong lòng cũng râm ran.
Anh hơi dùng sức kéo hai tay cô đang vòng trên cổ mình ra, sau đó xụ mặt nhìn cô: "...Đó là bởi vì cô không ăn cơm."
Cô hừ mạnh một tiếng, nghiêng đầu nói: "Không ăn không ăn sẽ không ăn."
Ngu Trạch rất muốn hỏi số tuổi thật sự của cô đã đủ ba tuổi chưa, nhịn.
"...Không phải cô nói, chỉ cần tôi thắng trò chơi sẽ tha thứ cho tôi sao?"
"Ha ha." Cô giật giật khóe miệng: "Sách tinh, diễn tinh, giày vò tinh?"
"..."
Ngu Trạch ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn cô:
"Cô muốn làm sao mới có thể tha thứ cho tôi?"
Mái tóc cô vàng óng như ánh mặt trời, da thịt cũng rất trắng, dưới làn da trắng mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh, đoạn cổ trắng nõn, thon dài xinh đẹp, kiêu hãnh ngẩng cao như thiên nga.
Cô còn chưa hết nét ngây thơ, khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, bởi vì mặt em bé nên trông cô chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, Ngu Trạch không biết tuổi thật của cô, nếu như anh mở miệng hỏi, chắc hẳn cô sẽ không nói cho anh đáp án thật.
"Chân tôi đau."
Cô nhìn anh một cái, bỏ chân khỏi dép lê và đặt lên đùi anh.
Ngu Trạch nhìn đôi chân nhỏ nõn nà, nhất thời sửng sốt, cô hiểu lầm anh do dự, giọng nói tủi thân từ đỉnh đầu truyền đến: "Thật đó, tôi đi đường cả ngày, chân đau."
"Ăn cơm." Ngu Trạch lời ít mà ý nhiều nói: "Sau bữa ăn ngâm chân."
"Hừ." Cô không có uy thế hừ một tiếng, giơ chân lên đá khẽ một cái vào bụng anh.
Ngu Trạch nhìn cái chân nói là phát cáu còn không bằng nói là nũng nịu, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn cô: "...Với ai cô cũng như vậy à?"
Cô mở to hai mắt, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, đáp án không cần nói cũng biết.
Anh hỏi: "Cô có từng đối xử với những người khác như thế không?"
Đường Na yên lặng nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc.
"...Sao vậy?"
Đường Na nhìn chằm chằm anh, nụ cười tiểu ác ma quen thuộc lại xuất hiện trên mặt của cô, Ngu Trạch có trực giác không ổn.
Quả nhiên, Đường Na nói: "...Anh ghen ư?"
"..."
Sau hai giây yên tĩnh đằng đẵng, sắc mặt Ngu Trạch không thay đổi đẩy hai cái chân trên đùi xuống.
Anh đứng dậy, nói: "Chuyện hoang đường để đến tối hẵng nói, ăn cơm."
"Vô vị." Đường Na bĩu môi.
Là cô đánh giá cao anh rồi, bò sát ngay thẳng sắt thép làm sao biết cái gì gọi là ghen chứ?
Ngu Trạch quay người đi ra ngoài.
Cô ở đằng sau hỏi anh: "Anh đi đâu vậy?"
"Rửa tay." Anh lạnh giọng nói.
"Chân tôi còn sạch hơn tay anh!" Giọng nói đầy phẫn uất của cô truyền đến từ phía sau, Ngu Trạch không quay đầu.
Anh bước nhanh đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.
Anh đứng tại chỗ mấy giây rồi đi đến trước bồn rửa tay mở vòi sen, đặt hai tay dưới dòng nước xối xả liên tục.
Dòng nước lạnh gần không độ mang đi nhiệt độ hai tay, nhưng không thể cuốn đi phiền não trong lòng.
Ngu Trạch ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, anh sao vậy?
...
Càng gần cuối năm thì càng bận rộn, mỗi ngành nghề đều như thế.
Đối với ngành giải trí mà nói, cuối năm là mùa cao điểm để các ngôi sao lớn kiếm tiền từ các buổi biểu diễn quảng cáo, mỗi đài truyền hình đều ra giá không ít, lấy hay bỏ không chỉ phụ thuộc vào giá cả, mà còn phải xem bình thường khách quý có đối thủ một mất một còn tuyệt không cùng đài hay không.
Trước các loại tiệc tối còn phải qua một lễ Giáng Sinh, mặc dù lễ Giáng Sinh không thể kiếm tiền, nhưng gần như mỗi minh tinh chưa lập gia đình đều có hành trình tư nhân không thể cho ai biết.
Lại chuyển thời gian lên phía trước, trước lễ Giáng Sinh, hội đấu giá tại eo biển Đài Loan được nhiều người chú ý nhất năm nay chính thức diễn ra.
Bên bến Ngũ Duyên Vịnh Hạ Môn với tầm nhìn rộng lớn, một chiếc du thuyền to lớn xa hoa lẳng lặng dừng ở đó, so với quái vật khổng lồ này, đông đảo du thuyền, thuyền nhỏ đỗ ở bến tàu tựa như đàn kiến vây quanh con voi.
Toàn thân du thuyền phủ một màu trắng tinh khôi, trên thân thuyền là vô số cửa sổ màu vàng thỉnh thoảng điểm vài hoa văn màu đen hoa lệ, thủy thủ mặc đồng phục màu trắng đi lại tấp nập trên boong thuyền, gần lối vào du thuyền là hai hàng nhân viên phục vụ nam nữ mặc đồng phục màu đen tươi cười chào hỏi những khách mời đã được kiểm tra thư mời đi qua.
Thư mời không chỉ là minh chứng được tham gia hội đấu giá, còn là biểu tượng cho thân phận và địa vị.
"Chúc ngài vui vẻ."
Tước yêu xinh đẹp đứng bên cạnh bảo vệ lực lưỡng, trả thư mời đã được xác nhận thật giả cho vị khách trước mặt.
Hai yêu quái ngụy trang thành nhân loại ngửi thấy yêu khí của nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.
Người phụ nữ nhân loại bên cạnh khách quý hiểu lầm hai người liếc mắt đưa tình, lườm nguýt tước yêu một cái. Tước yêu mỉm cười, giả bộ không thấy sự căn thù của nữ nhân loại này.
Hai vị khách đi vào trong du thuyền.
Phía sau bọn họ còn có mấy trăm tinh anh từ các ngành nghề đang chờ xếp hàng tham dự, trong đó không thiếu cán bộ cấp cao giới chính trị và tỷ phú nắm giữ mạnh máu kinh tế địa phương.
Mặc dù Bạch Á Lâm được mời tới biểu diễn, nhưng anh ta vẫn chỉ có thể quy củ xếp hàng trong đội ngũ.
Anh ta có thể xếp hàng trong gió biển mười mấy độ đã là đãi ngộ không tệ, đoàn đội đi cùng với anh ta chỉ có thể chờ đợi tại một chỗ khác ở bến tàu, chờ tất cả khách quý đều lên thuyền sẽ lên thuyền bằng một lối khác.
Đợi đến lúc tới lượt anh ta, nữ phục vụ xinh đẹp nhìn qua thư mời rồi trả lại cho anh ta và nói một câu: "Chúc ngài vui vẻ."
Bạch Á Lâm nhận thư mời, sải bước vào du thuyền.
Lại qua hồi lâu, nhóm khách quý xếp hàng trước du thuyền chỉ còn hai ba người.
Một chiếc xe thể thao đen tuyền mang theo tiếng động cơ đặc trưng của xe thể thao đi đến, lưu loát dừng tại bãi đỗ xe tạm thời đỗ đầy xe sang trọng trước lối vào du thuyền.
Cửa xe thể thao mở ra, chàng trai và cô gái nối tiếp nhau xuống xe.
Chàng trai cao gầy, mái tóc màu đen, làn da trắng hơn rất nhiều phụ nữ chăm sóc tỉ mỉ, cô gái trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc dài màu vàng, mặt mày tinh xảo như thiếu nữ xinh đẹp từ trong truyện tranh bước ra.
Hai người có ngoại hình cực kì xuất chúng đứng chung một chỗ tạo thành hiệu quả 1+1=2, bọn họ vừa xuống xe lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Ba khách quý trước mặt tước yêu đều không chớp mắt nhìn hai người, ánh mắt ngạc nhiên hoặc ghen ghét, ngay cả tước yêu cũng không khống chế được giật mình nhìn hai người kia mấy giây.
Cô lấy lại tinh thần, trả thư mời trong tay cho vị khách trước mặt, nói giống hệt lúc trước: "Chúc ngài vui vẻ."
Ba vị khách đi chung với nhau lưu luyến không rời nhìn hai người đi tới một chút, lúc này mới xoay người đi vào trong du thuyền.
Thính giác nhạy bén của tước yêu làm cô nghe được cuộc nói chuyện của ba người:
"Cô gái kia là ai?"
"Không biết, phái người đi hỏi thăm một chút."
Tước yêu biết chàng trai đi về phía mình là Ngu Trạch, cô gái bên cạnh anh thì sao? Ngoại hình xuất chúng, nhưng tước yêu xác định mình chưa từng thấy người này trên mạng hay trên TV.
Nếu như cô vào ngành giải trí, không thể nào không có tiếng tăm gì.
Tước yêu cười nói với hai người đi tới trước mặt: "Chào ngài, xin lấy ra thư mời của ngài."
Cô gái lấy thư mời ra, tước yêu nhìn một cái thầm giật mình, cái tên bên trên thư mời là "cô Đường Na và anh Ngu Trạch".
Có thể nói trong yêu giới, không ai không biết, không người không hay cái tên Đường Na này.
Nghe nói cô tàn nhẫn khát máu, làm nhiều việc ác, vô cớ tạm giam sứ giả Tự Do Thiên Quốc phái đi, lại nghe nói cô vô cùng mạnh mẽ, có thể một mình chiến thắng ác linh mạnh gần bằng ác linh Thủy Hoàng.
Tước yêu nhìn về phía cô gái xinh đẹp, hoang dại, do dự nói: "Thành thật xin lỗi... Cô là cô Đường Na?"
Cô cũng từng xem "Tiểu tổ tông nhà tôi", bề ngoài Đường Na rõ ràng là cô bé năm tuổi, làm sao lại biến thành thiếu nữ trước mắt?
Thiếu nữ vừa mới mở miệng, một giọng nói từ lối vào du thuyền truyền đến.
"Đây là chị gái Đường Na, cô Bách Đế Na."
Tước yêu quay đầu nhìn về phía cửa vào du thuyền, ngạc nhiên nói: "Ngài Trác!"
Trác Vũ mặc âu phục đi giày da khoan thai đi tới.
"Cô Bách Đế Na, cảm ơn cô đường xa mà tới." Trác Vũ tao nhã xoay người cúi chào làm tước yêu kinh nhạc mở to hai mắt.
"Cậu Ngu." Trác Vũ cười mỉm nói Ngu Trạch đẩy vali: "Thật trùng hợp, tôi vừa mới gặp bố cậu trong phòng tiệc tầng hai, hình như ông ấy còn chưa biết cậu cũng đến, chỉ dẫn theo thư ký tới tham gia hội đấu giá."
Ngu Trạch không nói gì.
Trác Vũ dùng ánh mắt ra hiệu tước yêu trả thư mời cho hai người, sau khi Ngu Trạch nhận lấy thư mời, Trác Vũ dẫn bọn họ đi vào trong du thuyền.
Tước yêu ở đằng sau nhìn bóng lưng Đường Na bằng ánh mắt hâm mộ, có thể khiến ngài Trác đích thân ra mặt tiếp đãi, ngoại trừ cô Trì, Đường Na là người đầu tiên!
"Phòng của hai người là tôi đích thân chọn lựa, nằm ở gần mui thuyền tầng ba, phong cảnh và không khí đều rất tốt, trước khi hội đấu giá bắt đầu, hai người có thể tự do đi lại tầng một, tầng hai, tầng ba, trên thuyền của chúng tôi đầy đủ mọi thứ, chức năng và vị trí của từng phòng có thể xem trên bản đồ đằng sau thư mời, tôi cũng không muốn nói nhiều."
"Anh không ngạc nhiên?" Đường Na hỏi.
"Từ lúc cô muốn thêm một căn cước Bách Đế Na tôi đã đoán được sẽ có hôm nay." Trác Vũ cười nói: "Huống chi, hương vị máu của cô không thay đổi."
Trác Vũ đưa bọn họ đến trước cửa phòng khách tầng ba, dừng bước lại, cười nói: "Hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ tối, đến lúc đó mời hai vị đến sảnh tiệc tầng hai tham gia đấu giá. Sau khi hội đấu giá kết thúc, chúng tôi còn một bữa tiệc tối mời hai vị tham gia."
Sau khi Trác Vũ rời đi, Đường Na dẫn đầu đi vào phòng, thả mình lên giường lớn mềm mại.
"Tôi ghét đi máy bay!" Mặt cô đầy vẻ không vui.
Ai nói ngồi nhiều thành quen? Cô vẫn sẽ ù tai và tim đập nhanh!
Ngu Trạch cũng cảm thấy khó chịu vì ngồi máy bay nhìn trong phòng chỉ có một cái giường lớn, lựa chọn ngồi trên cái ghế cạnh mép giường.
Đường Na không vui, bĩu môi chất vấn: "Vì sao anh ngồi cách xa tôi như vậy?"
"...Không xa." Ngu Trạch nhìn khoảng cách giữa hai người: "Không quá mười mét."
"Lại còn mười mét!" Cô kêu lên: "Anh lại đây!"
Cô gái tóc vàng nghiêng người, lăn sang bên kia giường, dùng hành động ra hiệu "giường lớn mà".
Lúc ghi hình "Tiểu tổ tông nhà tôi", cô cũng làm như vậy, nhưng tâm trạng anh khi đó hoàn toàn khác.
Ngu Trạch: "..."
"Thất thần làm gì? Mau tới đây!" Cô mở to mắt, vỗ vỗ chăn bên cạnh.
Ngu Trạch rơi vào nghi hoặc, rốt cuộc là cô nghĩ quá ít, hay là anh nghĩ quá nhiều?
Dưới sự thúc giục liên tục của cô, Ngu Trạch đi đến mép giường ngồi xuống, cô lập tức lăn tới, gối đầu tóc vàng lên đùi anh.
"Tôi muốn xoa bóp." Cô nũng nịu.
Ngu Trạch bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương cho cô.
"Anh muốn đi tìm Ngu Thư không?" Cô ngước nhìn anh, trong đôi mắt màu tím nhạt như có sóng nước lấp loáng.
Ngu Trạch không cẩn thận rơi vào đôi mắt trong veo của cô, mắt cô rất sáng, vô cùng thâm thúy, bên trong có sức sống mãnh liệt và thẳng thắn, không giây phút nào không phát ra ánh sáng rực rỡ.
Cô thúc giục: "Anh nói chuyện đi?"
"...Ông ấy không muốn gặp tôi." Anh dời mắt khỏi mắt của cô.
Cô vươn tay, sờ hầu kết của anh.
Anh chợt nhớ tới đêm cô say rượu, cô cũng chấp nhất không buông với hầu kết của anh.
Cảm giác ngón tay đụng vào hầu kết hơi rung động, cô cảm thấy thú vị lại sờ thêm lần nữa rồi thu tay lại, nói: "Tôi buồn ngủ."
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi xuất phát của du thuyền, Ngu Trạch nhìn thoáng qua phía ngoài.
"Ngủ đi." Anh xoa đầu cô, khẽ nói: "Tôi đi ra bên ngoài đi một lát."
Anh muốn đi tìm Trác Vũ, hỏi xem có thể tìm cho anh một phòng khác hay không.
Ngu Trạch đặt đầu cô lên gối, lại đắp kín chăn cho cô, khi anh đang định đi ra ngoài, bước chân anh dừng lại, quay về bên cửa sổ kéo rèm cho cô.
Làm xong hết thảy, anh đi trở về bên giường, nhìn thiếu nữ tóc vàng mở mắt nhìn anh, bất tri bất giác mềm giọng:
"Ngủ đi."
Đường Na ngẩn người, cảm thấy hình như đã từng nghe câu nói này ở đâu đó.
Cô không nghĩ quá nhiều, thỉnh thoảng Ngu Trạch sẽ nói câu này, không có gì kỳ lạ.
Cửa đóng lại, cô nhắm mắt lại, hô hấp chậm dần.
Mệt nhọc tích lũy từ trên máy bay làm cô rất nhanh chìm vào mộng đẹp, Đường Na ngủ một giấc hơn một giờ, lúc cô tỉnh lại, Ngu Trạch còn chưa quay về, cô dụi mắt, xuống giường đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.
Ngoài cửa sổ là biển rộng mênh mông vô bờ, bầu trời trong xanh, chỉ có vài đám mây lững lờ trôi như tấm lụa mỏng phất phơ, ba chú chim hải âu bay lướt qua gợn sóng trắng bạc, cơn gió khẽ thổi tạo thành những con sóng nhỏ lăn tăn trên mặt biển rực rỡ ánh vàng.
Du thuyền chạy rất ổn định làm người ta cảm giác không phải đang đi trên mặt biển.
Trác Vũ nói hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ, đó là thời gian bắt đầu hội đấu giá công khai, còn hội đấu giá ngầm trọng điểm lần này sẽ bắt đầu vào hai giờ sáng hôm sau, trên thuyền chỉ có không đến một nửa khách khứa mới có tư cách tham gia đấu giá chợ đen.
Bây giờ cách thời gian hội đấu giá đầu tiên ba giờ, Đường Na không muốn ngột ngạt trong phòng, cô lấy thư mời Ngu Trạch đặt trên bàn trang điểm nhìn thoáng qua, thời gian này phòng ăn tầng hai phục vụ trà chiều.
Cô đặt thư mời xuống, quay người đi ra cửa.
Nhàn rỗi quá cũng chán, cô dự định đi tìm Ngu Trạch, cùng đi uống trà chiều.
Sau khi Đường Na ra cửa và đi về phía boong tàu, một cậu bé mặc tây trang màu xanh đen cầm một cái bình nhỏ, vội vã chạy về phía cô.
Đường Na nhìn thấy, cố ý không nhường chỗ, cậu bé không phanh kịp đâm thẳng vào cô.
Cô dùng ma pháp nhỏ làm cậu bé cảm giác như đụng phải tường đồng vách sắt.
"Ối!"
Cậu bé kêu một tiếng đau đớn, nhíu mày nhìn về phía người va chạm với mình, một giây sau, cậu trừng to mắt, không thể tin nhìn cô.
"Chị... Chị biết Đường Na không ạ?" Chương Linh Tấn ngơ ngác nhìn cô.
Đường Na cố ý hỏi: "Em đoán xem?"
Cậu nhóc mập mạp Chương Linh Tấn nhảy bật lên, hớn hở hết nhìn đông lại nhìn tây: "Em đoán chị là chị gái Na Na! Na Na đâu ạ? Na Na cũng tới ư?!"
"Nó không đến."
Sắc mặt Chương Linh Tấn lập tức ỉu xìu, đầy thất vọng, nói: "Em còn tưởng rằng Na Na cũng tới chứ, em nghe bố nói lần này chú Trác cũng mời Na Na và anh Ngu..."
"Em tìm nó làm cái gì?" Đường Na hỏi.
Chương Linh Tấn ngẩn người, nói: "Em nhớ em ấy ạ! Em ấy hứa khi lớn lên sẽ lấy em..." Cậu xấu hổ nhìn Đường Na, nói: "Chị là chị Na Na, cũng là chị của em... Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ đối xử tốt với Na Na..."
Đường Na cười không nói.
Đường Na không thể nào lớn lên, Đường Na lớn lên tên Bách Đế Na.
Chương Linh Tấn đáng thương rơi vào cạm bẫy ngôn ngữ của ma nữ mà không hay biết, còn ngây ngốc chờ mong chuyện "sau khi lớn lên".
Đường Na hỏi: "Trong tay em cầm cái gì đó?"
"Cái này ạ?" Chương Linh Tấn nhìn bình nhỏ trong tay một chút, không để bụng nói: "Lúc vừa mới lên tầng, một phục vụ tặng cho em... Nước xà phòng, quê chết đi được, hiện giờ ai còn thổi bong bóng nữa?"
Cậu thở dài, nói: "Lúc đầu em muốn cầm cho Na Na xem, chắc chắn em ấy chưa từng thấy đồ chơi cổ này."
"Chị cũng chưa từng thấy." Đường Na nói: "Trông rất thú vị."
Chương Linh Tấn sững sờ, cậu cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.
Cậu nhóc mập mạp cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cậu thấy, nếu chị gái đã là chị của cậu, chị gái muốn cái gì cậu sẽ cho cái đó.
Cậu không chút do dự nhét nước thổi bong bóng vào tay Đường Na, lấy lòng nói: "Lần sau chị dẫn Na Na đến nhà em chơi nhé, nhà em rộng lắm..."
Cậu vung tay một cách khoa trương.
Sau khi Đường Na nhận nước thổi bong bóng, chợt nhớ tới lần trước Ngu Trạch tức giận vì chuyện cô lấy vòng tay và mặt dây chuyền bằng ngọc của Chương Linh Tấn.
Cô dừng một chút, móc một cái kẹo xí muội trong túi ra đưa cho Chương Linh Tấn: "Trao đổi."
Chương Linh Tấn trông thấy có kẹo ăn, vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Nơi xa truyền đến tiếng gọi Chương Linh Tấn, hình như là mẹ cậu đến tìm, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, vẫy tay với Đường Na: "Tạm biệt chị, về sau chị nhất định phải dẫn Na Na đến nhà em chơi nhé!"
"Chương Linh Tấn! Con lại chạy đi nghịch ở đâu đấy?!"
Tiếng mẹ Chương làm Chương Linh Tấn không dám dừng lâu, như một làn khói chạy ra ngoài như lúc tới.
Đường Na nhìn nước xà phòng trong tay rồi bỏ vào trong túi áo khoác, cô sắp xếp kế hoạch của mình trong lòng, tìm Ngu Trạch, đi uống trà chiều, sau đó lên sân thượng tầng cao nhất thổi bong bóng, hoàn hảo!
Cô tiếp tục đi về phía trước, không chút do dự đi lên cầu thang lên sân thượng ở tầng bốn cao nhất.
Hơi thở của Ngu Trạch càng ngày càng gần, cô đẩy cửa tầng cao nhất, liếc thấy Ngu Trạch đứng cuối sân thượng và Ngu Thư đối diện anh.
Đường Na yên lặng nuốt tiếng gọi, cô chần chừ một lát, sau đó lựa chọn quay lại bên cạnh cầu thang tầng ba.
Ngu Thư tìm Ngu Trạch làm gì? Ông ta rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao?
Không nghĩ thông cũng nhất định phải nghĩ thông, không nghĩ thông cũng chỉ có thể để huyết tinh ma nữ dùng bạo lực khơi thông. Nếu như ông ta thông minh thì nên tự nghĩ thông suốt.
Nơi xa truyền đến tiếng hải âu, Đường Na đi đến bên lan can, buồn bực ngán ngẩm chờ Ngu Trạch đi xuống.
Gió biển thổi tung mái tóc dài vàng óng của cô, cô vén sợi tóc bay múa trước mặt ra sau đầu, đưa tay lấy nước xà phòng lấy từ chỗ Chương Linh Tấn ra.
Với thời đại này mà nói, nước xà phòng đã là một trò chơi giải trí rất xa xưa của trẻ con.
Với Đường Na mà nói, đây cũng là một phần ký ức không thể thiếu trong tuổi thơ của cô.
Lúc cô còn rất nhỏ, cô thường chơi đùa với anh chị ở vườn hoa rộng lớn trong toà thành Đồ Linh.
Các chị sẽ dùng nước xà phòng để thi xem ai thổi được bong bóng lớn nhất, không dễ vỡ nhất, các anh sẽ không biết mệt đuổi theo bong bóng, thi xem ai làm vỡ được nhiều bong bóng nhất.
Anh cả yên tĩnh, luôn ngồi một bên yên lặng đọc sách.
Anh hai hiếu động, luôn giành chiến thắng trong cuộc thi làm vỡ bong bóng.
Anh ba thích đùa ác, anh ấy luôn chọn bong bóng đám em gái thích nhất để phá.
Em bốn là con riêng được cha thừa nhận, mỗi chiều em ấy luôn ngồi ở nơi hẻo lánh im lặng nhìn các anh chị em khác chơi trò chơi.
Chị cả là con gái của người vợ đầu tiên của cha, bong bóng chị ấy thổi thường to nhất trong đám chị em.
Chị hai không thích thổi bong bóng nhưng thích mặc váy đẹp ngồi bên cạnh quan sát, chị ấy được vinh dự là hoa hồng Champagne của gia tộc Đồ Linh, vừa tròn mười ba tuổi, người cầu hôn đã san bằng cổng tòa thành.
Chị ba thổi bong bóng không lớn nhất cũng không giữ được lâu nhất, nhưng chị ấy luôn là người chiến thắng cuối cùng, bởi vì chị ấy sẽ nhõng nhẽo đòi các anh phá bong bóng của các chị khác.
Bong bóng bay múa đầy vườn hoa xa hoa trong toà thành Đồ Linh, ánh mặt trời chiếu xuống, những bong bóng này khúc xạ ánh sáng bảy màu óng ánh hơn đá quý.
Khi đó cô mới ba bốn tuổi, chỉ có thể ngồi một bên nhìn các anh chị chơi đùa.
"Chờ em lớn, chị sẽ dạy em thổi bong bóng lớn nhất, đẹp nhất." Chị cả dịu dàng từng hứa hẹn với cô.
Bây giờ cô đã không nhớ rõ khuôn mặt của bọn họ, những vẫn nhớ rõ vườn hoa rất đẹp, bong bóng rất đẹp, ánh nắng rất đẹp.
Mọi thứ đều xinh đẹp giống như giấc mơ.
Cô nhỏ tuổi nhất, là con gái út mà cha cưng chiều nhất, ngày cô ra đời, trong vườn hoa trăm hoa đua nở, cha tưởng rằng điềm lành, đặt cho cô một cái tên, đó là hoa □□ tự, cha hi vọng cô xinh đẹp như hoa, cũng được nhận hết cưng chiều như hoa.
Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng tất cả mọi người nói cô còn xinh đẹp hơn chị hai được ca tụng là hoa hồng Champagne nhà Đồ Linh khi còn bé, sau khi lớn lên nhất định sẽ trở thành người đẹp danh chấn đế quốc.
Cô còn có một thanh mai trúc mã là hoàng tử của đế quốc, cha nói, về sau cô sẽ trở thành hoàng hậu cao quý, vinh quang của gia tộc Đồ Linh đều đặt trên người cô.
Trước khi trở thành hoàng hậu, cô lại trở thành ma nữ đại nghịch bất đạo.
Cô không trở thành vinh quang hay đóa hoa hồng Champagne nở rộ khác của gia tộc Đồ Linh, mà biến thành vết nhơ trên huy chương của gia tộc.
Giấc mơ tan vỡ.
Sau khi tỉnh giấc, cô đã trở thành ma nữ.
Không có ai cho cô cơ hội lựa chọn.
Cô mở nước xà phòng, thổi quả bong bóng đầu tiên trong cuộc đời cô ra mặt biển rộng lớn.
Những chùm bong bóng lấp lánh bay lơ lửng trên không trung, ánh sáng bảy màu khúc xạ dưới ánh mặt trời làm cô hoảng hốt quay về vườn hoa chiều ấy trong gia tộc Đồ Linh. Cô thổi khẽ một hơi, càng ngày càng nhiều bong bóng bay lượn quanh người cô.
Thời điểm đó cô còn chưa hiểu, tất cả quà tặng tốt đẹp đều cần trả giá.
Bây giờ cô đã hiểu.
Ngu Trạch còn chưa hiểu.
Cô hi vọng anh mãi mãi không cần hiểu, quà tặng của ma nữ, cũng cần trả giá cao.
Bạch Á Lâm không chớp mắt nhìn cô gái tóc vàng đứng dựa vào lan can nơi xa xa.
Tuổi cô không lớn lắm, vẻ xinh đẹp hoang dã và ngọt ngào trung hoà vừa vặn, khuôn mặt tinh xảo như thiên thần hạ phàm, bầu trời xanh thẳm và mặt biển trong veo cũng chỉ có thể biến thành vật làm nền nhạt nhoà trước đôi mắt màu tím nhạt như thủy tinh của cô.
Vô số bong bóng lớn nhỏ khúc xạ ánh sáng bảy màu bay múa quanh người cô cùng tạo nên cảnh tượng như ảo mộng, làm người ta không kìm được hít thở chậm lại.
Anh ta từ bên kia thuyền đi tới, vốn định đi đến phòng Trác Vũ ở trên tầng bàn bạc biểu diễn trên tiệc tối, nhưng sau khi trông thấy thiếu nữ tóc vàng lại không nhấc nổi bước chân.
Cô đẹp đến mức không giống người thường, tựa như hóa thân của ánh nắng.
Trái tim trong lồng ngực của anh ta đập thình thịch, mãnh liệt hơn những lần rung động khác bao phủ lấy anh ta.
Cô là ai?
Bạch Á Lâm chưa từng muốn biết tên của một người như giờ phút này.
Anh ta vừa định đi về phía cô thì người đại diện Triệu Kiện đi xuống tầng bốn, kinh ngạc nhìn anh ta: "Cậu không lên tầng ở đây làm cái gì? Tất cả mọi người đang chờ một mình cậu đấy!"
Bạch Á Lâm vô ý thức nhìn về phía cô gái, nơi cô vừa mới đứng đã không một bóng người, chỉ có bong bóng bay ra chứng minh cảnh vừa nhìn thấy không phải ảo giác của anh ta.
"Giúp tôi tìm một cô gái." Bạch Á Lâm nói: "Mười sáu mười bảy tuổi, tóc vàng..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Triệu Kiện đã cau mày ngắt lời: "Cô gái tóc vàng trên thuyền nhiều đến mức mười đầu ngón tay đếm không hết, cậu vẫn mau lên tầng đi, cậu muốn tìm người, chẳng lẽ tiệc tối hôm nay còn sợ không tìm được sao?"
Bạch Á Lâm im lặng rồi đi lên cầu tháng dưới sự thúc giục của Triệu Kiện.
Triệu Kiện nói không sai.
Nhìn quần áo của cô, hẳn là khách khứa trên chiếc thuyền này, trông nhỏ tuổi, chỉ có thể là con gái của khách quý nào đó.
Bạch Á Lâm lên tầng, đi vào phòng riêng của Trác Vũ dưới sự dẫn đường của Triệu Kiện.
Trong phòng khách rộng lớn có mấy nam nữ mặc lễ phục đắt đỏ, ngay từ đầu Bạch Á Lâm cho rằng bọn họ là quản lý cấp cao của thương hội Vũ Thuyền, nhìn lần thứ hai phát hiện tuổi bọn họ có lớn có nhỏ, đều không ngoại lệ rất xinh đẹp.
Anh ta không khỏi nhìn bọn họ mấy lần, trong lòng thêm chút nghi hoặc... Trông những người này không giống người kinh doanh.
"Ngồi đi." Trác Vũ ngồi trung tâm mỉm cười nói.
Trong nụ cười thận trọng của anh ta lộ ra sự uy nghiêm và cao ngạo.
Triệu Kiện vội vàng kéo Bạch Á Lâm ngồi xuống.
Trác Vũ nói: "Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, ở đây đều là khách quý, một chút sai lầm cũng không thể xảy ra."
Triệu Kiện cúi đầu khom lưng nói: "Ngài yên tâm, trình độ nghiệp vụ của Á Lâm được công nhận là đáng tin cậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố."
"Buổi tối đã quyết định hát ba bài nào chưa?"
"Đã quyết định rồi, "Save", "Nước có ga" còn có..." Triệu Kiện đang nói chuyện, tiếng Bạch Á Lâm che lại tiếng anh ta, nói: "Còn có "Rung động"."
Triệu Kiện kinh ngạc nhìn anh ta một cái, không phải đã nói ba bài hát đều là nhạc điện tử sao? Làm sao lâm thời thay đổi chủ ý, muốn hát nhạc trữ tình?
Trác Vũ từ chối cho ý kiến, nói: "Hát đi."
Sắc mặt Bạch Á Lâm thay đổi, vẻ khinh thường và không quan tâm của Trác Vũ làm anh ta cảm thấy mình chỉ là ca sĩ lang thang hát rong ven đường.
Triệu Kiện ân cần mở máy phát nhạc trong điện thoại di động, khúc nhạc dạo của "Save" vang lên.
Anh ta dằn lại khó chịu trong lòng, bắt đầu hát theo tiết tấu. Trình độ nghiệp vụ của anh ta rất vững, sau khi hát xong ba bài hát, Trác Vũ mỉm cười.
"Có thể, ba bài này đi."
Triệu Kiện kéo Bạch Á Lâm đứng dậy, tươi cười nói với Trác Vũ: "Vậy chúng tôi đi trước, chúc hội đấu giá của Trác tổng mọi thứ thuận lợi!"
Trác Vũ mỉm cười, ngồi im tại chỗ.
Triệu Kiện kéo Bạch Á Lâm ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm rồi lải nhải: "Chuyện lần này ổn thỏa rồi, cậu không biết, lúc tôi vừa mới đến, trông thấy Y Thành Thi và người đại diện của cô ta bước ra từ chỗ Trác tổng, bọn họ khẳng định mời mấy mấy nghệ sĩ lên thuyền, nếu cậu biểu hiện không tốt, nói không chừng biểu diễn tối nay chính là Y Thành Thi hoặc là những người khác."
Lời nói của Triệu Kiện vào tai trái lại ra tải phải của Bạch Á Lâm.
Anh ta không tự chủ lại nghĩ tới thiếu nữ vừa mới nhìn thấy.
Chẳng cần biết cô là ai.
Buổi tối hôm nay, anh ta nhất định sẽ tìm tới cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT