Ngu Trạch đi đến trước cửa đóng cửa lại.

"Là tôi." Đường Na nói với cậu bé.

Cậu bé không kiêu ngạo không tự ti nói: "Ngài Trác nói với tôi, bề ngoài cô Đường Na là một cô bé năm tuổi."

Đường Na giễu cợt: "Vậy ngài Trác của cậu có nói với cậu, cô Đường Na là một người nước ngoài tóc vàng không?"

Cậu bé do dự một chút, gật đầu.

"Cậu xem, trong căn nhà này còn có người nước ngoài tóc vàng đồng thời có thể mở lỗ trên người cậu thứ hai không?"

Đường Na uy hiếp giơ ngón trỏ tay phải, một ngọn lửa bừng lên.

"...Không." Cậu bé lấy một lá thư đóng kín ra, đưa bằng hai tay cho Đường Na.

Sau khi Đường Na nhận lấy, cậu bé cúi người: "Hội đấu giá sẽ được tổ chức vào tuần sau, đến lúc đó Tự Do Thiên Quốc xin đợi cô quang lâm."

Cậu bé hoàn thành nhiệm vụ thì không ở lại thêm nữa, giống như lúc đến, cậu dứt khoát đi về phía cửa.

Ngu Trạch nhíu mày nhìn Đường Na không chút hoang mang mở lá thư, nói: "Chúng ta phải nắm chặt thời gian, tổ chế tác còn chờ chúng ta ở dưới nhà, vừa rồi nhà sản xuất gọi điện thoại cho tôi..."

"Gấp cái gì?" Đường Na không ngẩng đầu lên, cầm một chiếc điện thoại di động lắc lắc: "Tôi đã dùng điện thoại di động của anh nhắn tin cho nhà sản xuất, 'Na Na hơi lạnh, tôi thay quần áo cho con bé xong sẽ đến'. Nhà sản xuất còn bảo chúng ta đừng vội, cần mua thuốc anh ta sẽ bảo nhân viên công tác đi mua nữa kìa. Anh nói anh ta đối xử với anh tốt như vậy... Có phải muốn chờ sau khi Bạch Á Lâm hết hợp đồng sẽ mời anh đến làm khách mời thường trú của chương trình không?"

Ngu Trạch sờ túi quần, điện thoại di động của anh vào tay cô lúc nào vậy?

Lúc đùa giỡn vừa rồi?

"Cô có thể biến lại tiếp tục ghi hình không?" Ngu Trạch hỏi.

Đường Na đắc ý nói: "Tôi... Huyết tinh ma nữ vĩ đại đã khôi phục một nửa thực lực. Biến lớn thu nhỏ chỉ là một suy nghĩ trong đầu, run rẩy đi, bò sát nhỏ ngu xuẩn nhà anh!"

"Vậy cô còn chờ cái gì?"

"Gấp cái gì? Để tôi xem trong đây viết cái gì đã..." Đường Na cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ tinh xảo trong phong thư, sau một lúc lâu, ánh mắt phức tạp nói: "Cánh cửa thời không... Trên danh sách đầu giá thật sự có thứ này, giá khởi điểm năm mươi triệu, tại sao con dơi già Trác Vũ không đi cướp ngân hàng luôn đi?"

Cô không mua nổi, nhiệm vụ gian khổ này giao cho Lê Hoằng đi, anh ta có khuôn mặt giàu có sống trong lâu đài, ra tay lại hào phóng, mua cánh cửa thời không cũng không thành vấn đề.

Sau khi cô buông danh sách đồ đấu giá xuống, chữ phía trên lại như bị người làm ướt, dần dần mơ hồ thậm chí biến mất không thấy.

Tự Do Thiên Quốc này, công phu thì không có, trò vặt lại không ít.

Đường Na ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Trạch đứng ở một bên nhíu mày nhìn điện thoại di động.

Ha ha, bây giờ là lúc xử lý bò sát nhỏ ngu xuẩn vừa rồi không nhìn cô.

Ngu Trạch để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu vừa định thúc giục cô thu nhỏ thay quần áo, một đôi mắt màu tím nhạt đập vào tầm mắt.

Đôi mắt này đối diện với anh, lông mi dài cong vút khẽ chớp... quét qua chỗ sau nào đó trong lồng ngực của anh.

Ngu Trạch đẩy cô theo phản xạ có điều kiện, lui lại hai bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Quả nhiên anh rất lạ!" Cô nghi ngờ nhìn anh: "Có phải anh đang mưu đồ làm loạn không?!"

"Cô nghĩ nhiều rồi." Ngu Trạch ra vẻ bình tĩnh nói: "Nhanh biến lại đi."

Đường Na không chớp mắt nhìn anh chằm chằm: "Tôi biết rồi."

"...Cô biết cái gì?" Trái tim anh treo giữa không trung.

"Anh ghét dáng vẻ bây giờ của tôi." Cô nói chắc nịch.

Ngu Trạch: "..."

"Bãi cứt chó thối, anh lại dám ghét tôi..." Cô không dám tin nói.

"Không... Tôi không có..."

"Tôi không tốt chỗ nào?" Cô nhìn bóng mình trên cửa kính, nói năng chắc nịch: "Chỗ nào của tôi cũng tốt!"

Cô quay đầu, nổi giận đùng đùng đi về phía anh: "Anh lại dám không thích tôi?! Con rệp cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, có mắt không tròng nhà anh!"

Ngu Trạch vội vàng bắt lấy hai cánh tay giương nanh múa vuốt của cô: "Cô nghe tôi nói..."

Cô dừng lại, nhìn anh nói: "Vậy anh nhìn vào mắt tôi đi."

Ngu Trạch nhìn vào mắt cô, cặp mắt kia giống như mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của anh.

Chính anh cũng không biết vì sao vô ý thức trốn khỏi ánh mắt chăm chú bằng phẳng của cô.

Lần này hay rồi, cô tức giận nói: "Anh ghét dáng vẻ bây giờ của tôi mà! Anh lại dám không thích tôi, tên bò sát đáng chết đáng chết đáng chết này, anh chính là tức chết tôi, sau đó kế thừa di sản chục triệu của tôi, anh thật là ác độc!"

Đầu Ngu Trạch muốn nổ tung: "Cô có thể nói chuyện tử tế không..."

"Hôm qua còn gọi người ta là Na Bảo Bảo, hôm nay lại bảo nói chuyện tử tế, được thôi! Anh nói cái gì cũng đúng." Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, châm chọc nói: "A, đàn ông!"

Ngu Trạch không thể nói lý với cô, anh thử thông qua cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, nói sang chuyện khác để giải quyết vấn đề: "Cô mau biến lại đi, tổ chế tác đang ở dưới nhà..."

"Không được! Hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng!" Cô quay đầu, tức giận nhìn anh: "Vì sao mỗi lần tôi khôi phục dáng vẻ ban đầu anh lại không nhìn tôi, còn cố ý cách xa tôi?"

"Tôi không có..."

"Thật?"

"Thật."

"Vậy anh ôm tôi một cái." Cô nói.

"..."

Ngu Trạch chần chờ hai giây.

Chỉ hai giây như vậy, anh nhìn thấy vẻ mặt Đường Na, một từ hiện lên trong lòng anh:

Nguy rồi.

"Anh ghét dáng vẻ bây giờ của tôi!"

Sắc mặt sách tinh tủi thân đánh tới.

Dưới căn hộ, một đám người và xe thương vụ chờ ở bãi đất trống trước cửa.

Nhà sản xuất cúi đầu nhìn thời gian, sao Ngu Trạch và Đường Na còn chưa xong nữa?

Một chiếc xe bảo mẫu gần đó mở ra, Bạch Á Lâm khó nén không kiên nhẫn bước xuống xe, hỏi: "Ngu Trạch còn chưa xuống?"

"Sắp rồi."

Bạch Á Lâm nhíu mày, không nói năng gì móc một gói thuốc lá trong túi ra rồi đi ra chỗ xa.

Nhìn tâm trạng anh ta có vẻ không vui, chắc là đi đến gần đó hút thuốc.

Nhà sản xuất vừa định gọi điện thoại thúc giục Ngu Trạch, một cậu bé vừa gọi điện thoại vừa bước ra tử trong cánh cửa tầng một.

"Ngài Trác, đã đưa thư cho một người nước ngoài tóc vàng... Cô ấy nói cô ấy tên Đường Na... Dạ, tôi trở về ngay."

Nhà sản xuất vội vàng bước nhanh đến, hỏi: "Cháu vừa mới nhìn thấy Na Na hả?"

Cậu bé cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Na Na?"

"Chính là Đường Na mà cháu nói!"

"Nếu như là người nước ngoài có mái tóc vàng óng duy nhất trong tòa nhà này... Như vậy thì đúng rồi, tôi vừa mới gặp Na Na." Cậu bé nghiêm túc nói.

"Con bé khỏe chứ?" Nhà sản xuất hỏi.

"Tôi không biết cô ấy khỏe hay không." Cậu ta nghiêm cẩn nói: "Tôi chỉ biết cô ấy còn sống."

Nhà sản xuất: "..."

Đây là trẻ con nhà ai? Làm sao nói chuyện kỳ lạ như thế?

Cậu bé xoay người muốn đi gấp, bỗng nhiên dừng lại, tò mò quay đầu nhìn bọn họ: "Các người đều tìm Đường Na?"

Cũng xem như thế...

Nhà sản xuất gật đầu.

"Vì sao các người không đi lên tìm cô ấy?" Cậu bé hỏi.

Nhà sản xuất do dự nhìn về phía Tuyên Nhạc bên cạnh, anh ta gật đầu, nói: "Không bằng chúng ta lên xem thử đi."

Nếu Đường Na bị bệnh hoặc là xảy ra chuyện trong tiết mục của bọn họ, việc này truyền đi thanh danh tổ tiết mục cũng không dễ nghe.

"Ừm, đi lên xem đi." Cậu bé gật đầu, quan tâm nói: "Tôi không đóng cửa, các người cũng không cần đóng đâu, không khí lưu thông có lợi cho sức khỏe."

"Cậu không đóng cửa..."

Nhà sản xuất vừa muốn nói gì đó, cậu bé đã xoay người đi xa.

Cuối cùng, nhà sản xuất và Tuyên Nhạc bàn bạc với nhau, hai người quyết định chỉ hai người bọn họ lên tầng, những người khác tiếp tục ở lại dưới tầng.

Lúc hai người đi thang máy vẫn còn đang nói đùa:

"Anh nói chúng ta có thể nhìn thấy Ngu Trạch kim ốc tàng kiều không?"

"Ha... Không thể nào, không thể nào." Tuyên Nhạc cười lắc đầu liên tục.

"Làm sao không thể? Ngu Trạch đẹp trai, có bạn gái quá bình thường! Kỳ thực... Tôi còn từng nghe trong giới đồn Ngu Trạch bí mật kết hôn nữa."

"Cậu ấy còn bí mật kết hôn? Cậu ấy có thể tìm được bạn gái tôi còn cảm thấy khó tin nữa là."

"Không đâu, sao anh lại nói xấu Ngu Trạch như vậy?"

Tuyên Nhạc cười khổ: "Nếu anh từng thấy cậu ấy đối xử như thế nào với những cô gái theo đuổi cậu ấy, anh sẽ có suy nghĩ giống như tôi."

Cửa thang máy mở ra, Tuyên Nhạc và nhà sản xuất cùng nhau đi ra thang máy.

Nhà sản xuất lắc đầu, nói: "Chưa chắc, tôi nghe nói Nguyễn Nhu đang hỏi thăm bộ phim kế tiếp Ngu Trạch sẽ nhận."

Đều là người khôn khéo, Tuyên Nhạc lập tức cười: "Cô ấy còn muốn yêu đương công khai à?"

"Nguyễn Nhu rất tốt..." Nhà sản xuất vừa nói vừa đi về phía cánh cửa phòng khép hờ duy nhất trên hành lang: "Tôi từng hợp tác với cô ấy, cô ấy rất dịu dàng, tốt bụng."

Hai người đi tới trước cửa nhà khép hờ.

Tuyên Nhạc nhìn nhà sản xuất đưa tay đẩy cửa: "Không thể nào. Cô ấy không bắt được Ngu Trạch đâu, tôi nhìn người rất chuẩn, Ngu Trạch nhất định là chó độc..."

Cửa mở, nhà sản xuất nhấc chân đi vào: "Ngu..."

"Thân" chưa nói ra.

"Trạch" cũng chưa nói ra.

Vừa nhìn vào trong phòng khách, một thiếu nữ tóc vàng cưỡi trên người chàng trai tóc đen, hai người ngã trên sofa, tóc vàng quấn quanh lấy tóc đen, hình ảnh 18+.

Nghe thấy âm thanh, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Trông thấy Tuyên Nhạc và nhà sản xuất hóa đá.

"..."

Sợ nhất không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

Tuyên Nhạc và nhà sản xuất ngơ ngác nhìn hai người trên sofa.

Chàng trai tóc đen là Ngu Trạch, thiếu nữ tóc vàng lại là người bọn họ chưa từng thấy, cô mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, một đôi mắt màu tím nhạt xinh đẹp giống hệt Đường Na...

Dường như bọn họ biết người này là ai.

Chị gái Đường Na, cô gái thần bí từ đầu đến cuối không lộ tên vẫn sống động trong các loại tin đồn liên quan đến Ngu Trạch.

Nhà sản xuất: Chó độc thân?

Tuyên Nhạc: Quấy rầy quấy rầy.

"...Lát nữa chúng tôi lại lên."

Tuyên Nhạc kéo nhà sản xuất đang ngơ ngác xoay người đi ra ngoài.

"Cạnh" một tiếng, khóa cửa nhẹ nhàng khép lại.

Tuyên Nhạc và nhà sản xuất đứng ở ngoài cửa, nhìn qua đối phương không nói gì.

Qua nửa ngày, nhà sản xuất thấp giọng nói: "Không phải anh nói cậu ấy..."

"Xin lỗi." Tuyên Nhạc quả quyết nói: "Tôi phát hiện thật ra tôi nhìn người không chuẩn tí nào."

Mấy phút sau, cửa lớn mở ra, Đường Na mặc áo lông màu trắng, bọc cơ thể tròn vo xuất hiện, đứng phía sau cô là Ngu Trạch cao gầy.

Ngu Trạch mím chặt môi, mắt nhìn xuống đất, vành tai hơi đỏ.

Tuyên Nhạc nhìn một cái rồi dời mắt, vốn anh ta định giả bộ như chưa thấy cái gì, nhưng chẳng ngờ, nhà sản xuất bên cạnh đã không kìm nén được mà hỏi thẳng: "Người vừa rồi là..."

Đường Na mở miệng, cười híp mắt nói: "Đó là chị cháu, cũng là Na Na, chị ấy tên Bách Đế Na."

"Các người..." Nhà sản xuất nhìn Ngu Trạch.

"Một fan nữ bình thường thôi ạ." Đường Na giơ tay nắm chặt Ngu Trạch, kéo anh đi ra ngoài: "Na Na đã thay quần áo xong rồi, chúng ta đi nhé?"

Tuyên Nhạc và nhà sản xuất liếc nhau một cái, suy nghĩ của bọn họ đều rất rõ ràng: Fan nữ bình thường nào có thể đè thần tượng lên sofa quấn quýt?

"Có cần... giữ bí mật chuyện vừa rồi không?" Nhà sản xuất thăm dò.

"...Chúng tôi chỉ bị ngã thôi." Ngu Trạch thấp giọng nói.

"Ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu..." Nhà sản xuất vui tươi hớn hở nói.

Ngu Trạch:...Không, anh không hiểu.

Anh vừa định mở miệng giải thích chuyện vừa xảy ra, Đường Na đi bên cạnh anh mở miệng: "Tại sao phải giữ bí mật? Chị cháu làm anh ấy mất thể diện sao?"

"Không không! Đương nhiên không có!" Nhà sản xuất lập tức nói: "Chị Na Na rất xinh đẹp!"

"Chú nhà sản xuất rất tinh mắt! Không giống mấy con rệp nào đó, Na Na thích chú!"

"Chú cũng thích đứa trẻ đáng yêu như Na Na." Nhà sản xuất tươi cười xoa đầu Đường Na.

Đường Na xoay đầu, hỏi Tuyên Nhạc: "Chú Tuyên Nhạc thì sao? Chú cảm thấy chị Na Na thế nào?"

"Chú cảm thấy nếu chị cháu vào giới giải trí, nhất định sẽ rất nổi tiếng!" Tuyên Nhạc nói.

"Chẳng trách chú Tuyên Nhạc có thể trở thành lão đại giới MC, ánh mắt cách biệt một trời một vực với mấy con rệp nào đó!"

"Lão đại giới MC gì chứ, quá khen quá khen..." Tuyên Nhạc ngượng ngùng nhìn Ngu Trạch: "Cậu nói gì với trẻ con vậy, nào có lão đại gì đó!"

Ngu Trạch: "..."

Nhà sản xuất cười xong, đột nhiên hỏi: "Con rệp là ai? Ai nói chị cháu sao?"

Đường Na tức giận nói: "Một đồ quỷ sứ đáng ghét không có ánh mắt! Anh ta lại không thích chị cháu!"

Nhà sản xuất nói: "Vậy cậu ta thật sự không có ánh mắt."

Tuyên Nhạc nói: "Có lẽ mắt thẩm mỹ khác người."

Ngu Trạch không có ánh mắt và mắt thẩm mỹ khác người: "..."

Tuyên Nhạc nhìn về phía Ngu Trạch: "Sao Ngu Trạch không nói lời nào?"

Ngu Trạch: "...Không có lời nào để nói."

Tuyên Nhạc chớp mắt với Ngu Trạch: "Thằng nhóc cậu... Thật sự là chân nhân bất lộ tướng. Chẳng trách chăm sóc Na Na lâu như vậy, thì ra là sớm cảm nhận cuộc sống anh rể."

Ngu Trạch hết đường chối cãi, dứt khoát một mực ngậm miệng lại.

Lúc bốn người trở lại dưới tầng, Bạch Á Lâm vừa vặn mang theo mùi khói thuốc đầy người trở về, anh ta nhìn Ngu Trạch, nở nụ cười mỉa mai: "Sao tiền bối ở bên trên chậm trễ lâu thế?"

Tuyên Nhạc vừa định ngăn cản, nhà sản xuất đã cười sâu xa: "Chúng tôi nhìn thấy chị gái trong truyền thuyết kia rồi."

Haiz, cái miệng rộng này!

Tuyên Nhạc nhìn Ngu Trạch và Đường Na một chút, còn may, hai người đều không có phản ứng khó chịu.

Anh ta thở dài một hơi đồng thời lại có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Ngu Trạch không định giữ bí mật ư? Thần tượng công khai yêu đương không thua gì scandal hút thuốc phiện.

Bạch Á Lâm lập tức nhìn về phía Ngu Trạch: "Chị gái?"

Ngu Trạch chẳng để ý tới anh ta.

Tuyên Nhạc dàn xếp, nói: "Được rồi, đã giờ này rồi, mau lên xe buýt thôi. Chúng ta tiếp tục làm việc, tranh thủ tan làm sớm."

Cửa xe buýt rất cao, chí ít đối với một cô bé năm tuổi là thế.

Ngu Trạch đã dưỡng thành thói quen ôm Đường Na lên xe, anh giơ tay định ôm cô, không nghĩ tới cô lại giương mắt nhìn anh, hừ mạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi!

"Anh Ách Linh! Anh Ách Linh! Anh bế Na Na lên xe được không ạ?" Cô bước chân ngắn, vui sướng chạy tới chỗ Bạch Á Lâm.

Ngu Trạch: "..."

Bạch Á Lâm hơi bất ngờ việc Đường Na tự nhiên thân thiết, anh ta nhìn Ngu Trạch sững sờ tại chỗ, nở nụ cười: "Được, anh bế em lên."

Đường Na dang tay ôm lấy Bạch Á Lâm đang ngồi xuống, đi theo anh ta lên xe, còn không quên làm mặt quỷ với Ngu Trạch sau lưng.

Ghi hình lại tiếp tục.

Trên xe buýt, sáu vị khách quý ngồi xuống cùng một chỗ theo đội ngũ.

Bốn người khác chuyên chú chơi trò chơi, Đường Na ngồi sát bên cửa sổ, không thèm nhìn Ngu Trạch.

Ngu Trạch dùng âm thanh chỉ cô mới có thể nghe thấy nói: "...Đừng tức giận."

Đường Na dùng mũi đáp lại anh: "Hừ."

"...Tôi mua Napoleon cho cô nhé?"

Cô nhìn anh đầy khinh thường, ánh mắt kia tựa như đang nói: "Tôi không mua nổi sao?"

Ngu Trạch nghĩ ngợi giá trị con người cô hiện giờ:

"...Là tôi ngông cuồng."

"Từ lúc lên xe hai người cứ thì thầm cái gì vậy?" Trần Vinh Luân nhìn về phía Ngu Trạch.

Thạch Ý cười nói: "Vừa rồi Na Na nhờ Á Lâm bế lên xe, làm sao, hai người cãi nhau hả?"

"Đản Đản chọc giận Na Na." Đường Na tức giận nói: "Anh ấy tức chết Na Na, Na Na muốn tức chết anh ấy trước."

Ngu Trạch yếu ớt mở miệng: "...Cô sắp đạt được mục đích rồi."

"Gia đình hòa thuận quan trọng nhất! Nào, đừng tức giận nữa, bây giờ đến đội Cá Chua Ngọt hai người, ai lên?" Trần Vinh Luân hỏi.

Ngu Trạch nhìn về phía Đường Na, cô lập tức quay đầu, dùng cái gáy màu vàng đối diện anh, đồng thời đáp một tiếng: "Hừ!"

Ngu Trạch: "...Tôi."

Tuyên Nhạc nói: "Được, cậu đã hiểu quy tắc của ba giây mau trả lời chưa? Ba câu hỏi, phân biệt trả lời ba đáp án trong vòng ba giây là qua! Không kể thật giả."

"Không cá cược cái gì sao?" Phần tử đầu cơ lập tức từ ngoài cửa sổ ngoảnh đầu lại.

"Ngu Trạch xuất chiến cháu cũng dám cược sao?" Tuyên Nhạc buồn cười: "Theo chú được biết, trò chơi này không phải sở trường của Ngu Trạch."

Nói không phải sở trường đã uyển chuyển rồi.

Trong giới ngoài giới, người nào không biết Ngu Trạch là người không biết ăn nói?

Để anh chơi ba giây trả lời câu hỏi này, trò chơi còn chưa bắt đầu, bọn họ đã trông thấy kết quả.

"Mặc dù Đản Đản tổn thương trái tim Na Na sâu sắc, nhưng Na Na vẫn tin tưởng anh ấy trước sau như một." Đường Na móc hết tiền trong ba lô nhỏ: "Na Na dùng toàn bộ tài sản của mình cược Ngu Trạch thắng. Mọi người dám cược toàn bộ tài sản với Na Na không?"

Trải qua trò chơi buổi trưa, trước mắt tổng tài săn ba đội theo thứ tự là đội Cá Chua Ngọt 400 tệ, đội Bạch Thạch 90 tệ, đội Nhạc Vinh Vinh 60 tệ.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quán quân hôm nay chính là vật trong túi Cá Chua Ngọt, nhưng vào thời khắc mấu chốt, nếu như Đường Na thua mất 400 tệ, người thắng cuối cùng sẽ thay đổi.

Đối với Đường Na mà nói, tiền đặt cược này có hệ số mạo hiển rất lớn đồng thời không có chỗ tốt gì, đối với hai đội vốn không có duyên với quán lại là cơ hội chuyển bại thành thắng.

Đặc biệt là đội Bạch Thạch, nếu như bọn họ thắng tiền đặt cược, bọn họ có thể chuyển mình biến thành người thắng chung cuộc hôm nay, trở thành người quyên góp một trăm năm mươi nghìn tiền từ thiên.

"Không phải chứ? Em là bé con tới đưa tiền sao? Em tốt bụng quá!" Trần Vinh Luân không đợi Tuyên Nhạc nói chuyện, lớn tiếng nói: "Bọn anh cược!"

Bạch Á Lâm cũng nói: "Bọn anh cũng cược."

Ba đội đều giao tất cả tiền cho nhà sản xuất.

Ngu Trạch gánh vác trách nhiệm thắng bại áp lực to lớn, Đường Na còn cười híp mắt nói với anh: "Nếu anh thua, hừ hừ, anh biết sẽ như thế nào không?"

Ngu Trạch:...Anh không muốn biết.

"Chuẩn bị, sắp bắt đầu rồi!" Tuyên Nhạc nói.

Vì một phát thắng lợi, bọn họ phái ra Bạch Á Lâm có đầu óc linh hoạt nhất trong bốn người đặt câu hỏi.

Ngu Trạch nhìn Bạch Á Lâm, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực, anh tập trung tinh thần nhìn Bạch Á Lâm, thần kinh toàn thân đều căng thẳng.

"Bắt đầu!" Tuyên Nhạc hô.

Bạch Á Lâm nhìn chằm chằm Ngu Trạch, hỏi: "Từng yêu đương với ba nữ minh tinh nào?"

Thật ác độc! Tuyên Nhạc cảm thán trong lòng!

Ngu Trạch dừng một giây, nhanh chóng nói ra ba tên sao nữ lớn tuổi đã kết hôn sinh con.

Trong xe lập tức cười vang, Tuyên Nhạc nói: "Đây thật là bức ép Ngu Trạch mà."

Tuyên Nhạc biết Ngu Trạch nói mò, Trần Vinh Luân lại không biết, anh ta còn có chút hưng phấn truy hỏi: "Là thật sao? Ôi, là thật sao?!"

"Cậu ngốc à! Làm sao có thể là thật được!" Tuyên Nhạc cốc đầu anh ta một cái.

Bạch Á Lâm hỏi tiếp: "Trong giới ghét nhất ba sao nam nào?"

Ánh mắt Ngu Trạch lướt một vòng quanh xe: "Bạch Á Lâm, Tuyên Nhạc, Trần Vinh Luân."

Bạch Á Lâm nhìn chằm chằm anh, luôn cảm thấy anh xen lẫn lời thật lòng.

"Á Lâm cố lên!" Trần Vinh Luân kêu lên: "Tuyệt đối đừng để cậu ấy gắng gượng qua ải thứ ba! Hi vọng của chúng ta đều ký thác trên người cậu đấy!"

Đường Na không cam lòng yếu thế, cũng cổ vũ Ngu Trạch: "Mặc dù anh là Đản Đản xấu xa, nhưng nếu anh thắng lần này, Na Na sẽ bất đắc dĩ tha thứ cho anh một lần."

Ngu Trạch hít sâu một hơi, không chớp mắt nhìn Bạch Á Lâm.

Mặc kệ Bạch Á Lâm hỏi câu gì, anh đều nhất định phải trả lời.

Trên đời không có vấn đề gì khó hơn dỗ sách tinh! Anh nhất định phải dựa vào thắng trò chơi để cứu chữa!

Bạch Á Lâm rốt cuộc mở miệng: "Lấy ba biệt danh cho chị gái Đường Na?"

Ngu Trạch không chút nghĩ ngợi, thần kinh căng thẳng cao độ làm anh bật thốt ra: "Sách tinh, diễn tinh, giày vò tinh..."

"..."

Cả xe yên tĩnh.

Ngu Trạch cố giả vờ bình tĩnh nói: "...Xin lỗi, có thể trả lời lại lần nữa không?"

Ngu Trạch không sợ trời sập, không sợ đất lún, chỉ sợ nhìn thấy vẻ mặt của cục nhỏ tóc vàng bên cạnh lúc này.

Anh có dự cảm...

Hôm nay có thể là ngày giỗ của anh.

Sáu giờ tối hôm đó, Bạch Á Lâm tan làm từ "Thứ bảy điên cuồng" ngồi lên xe thể thao của mình, anh ta không vội vã khởi động máy mà gọi điện thoại cho người đại diện của mình.

Trong thời gian chờ điện thoại kết nối, mặt anh ta vô cảm nhìn chiếc siêu xe xa hoa đen tuyền lướt qua trước mắt, sau lưng xe thể thao bỏ lại đông đảo ánh mắt hâm mộ.

Trong lòng Bạch Á Lâm lạnh lẽo, khó chịu.

Lúc này mới bao lâu? Bọn họ đã quên Ngu Trạch đã từng là nghệ sĩ có danh tiếng xấu đầy scandal.

Âm thanh tút tút bên tai biến mất, Bạch Á Lâm thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ, không đợi Triệu Kiện bên kia mở miệng, anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Xế chiều hôm nay, chị Đường Na xuất hiện trong nhà Ngu Trạch."

"Cậu trông thấy?" Giọng nói kinh ngạc của Triệu Kiện từ trong điện thoại di động truyền ra.

Bạch Á Lâm còn nghe thấy tiếng còi xe, có vẻ Triệu Kiện đang đứng ở phố xá sầm uất: "Anh không ở công ty?" Anh ta hỏi.

"Tôi ra ngoài chạy lịch trình cho cậu, có bên quan hệ xã hội của một thương hiệu rất xem trọng cậu... Cậu vừa mới nói cái gì? Cậu trong thấy chị Đường Na trong nhà Ngu Trạch?"

Bạch Á Lâm nói: "Lúc ấy tôi không có mặt. Chỉ có Tuyên Nhạc và nhà sản xuất lên tầng, những người khác không trông thấy... Tôi nghe ý nhà sản xuất, hình như bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái."

"Đây chính là tin tức lớn... Ngu Trạch lại có bạn gái vào lúc này, cậu ta sợ mình nổi tiếng à?" Triệu Kiện châm chọc nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người 'tiết lộ' chuyện này cho Vu Tâm hoặc Từ Sài..."

"Đừng tìm Từ Sài." Bạch Á Lâm lạnh giọng nói: "Kể từ "Tiểu tổ tông", Từ Sài bắt đầu marketing cho Ngu Trạch... Tôi hoài nghi anh ta bị Ngu Trạch mua chuộc rồi."

"Ngu Trạch mua chuộc Từ Sài? Không thể nào!" Triệu Kiện khó có thể tin nói: "Tên đầu gỗ Ngu Trạch sẽ nghĩ ra chuyện mua chuộc paparazzi sao?"

Bạch Á Lâm cười lạnh một tiếng: "Không phải mua chuộc, chẳng lẽ Từ Sài phát hiện sức hút nhân cách của anh ta, tự nguyện âm thầm marketing cho anh ta sao?"

Triệu Kiện im lặng, sau một lát, giọng nói của anh ta tiếp tục truyền đến: "...Sự lo lắng của cậu cũng không phải không có lý, nửa năm qua, Từ Sài âm thầm đăng không ít bài nói tốt cho Ngu Trạch. Paparazzi lớn giới giải trí cũng không phải chỉ có nhà Từ Sài, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, Từ Sài đã ủng hộ Ngu Trạch, như vậy đối thủ một mất một còn của Từ Sài là Vu Tâm khẳng định sẽ để yên cho Ngu Trạch..."

"Đừng để người biết là chúng ta tiết lộ tin tức." Bạch Á Lâm nói.

"Cậu yên tâm." Triệu Kiện nói: "Ngu Trạch có bạn gái... Thật sự không thể tin được, tên kiệm lời Ngu Trạch lại có thể tìm được bạn gái. Sao cậu không lên cùng nhà sản xuất? Nếu cậu lên cũng có thể nhìn thấy dáng dấp cô gái kia ra sao..."

"Có thể ra sao được? Còn không phải giống người à." Bạch Á Lâm khinh miệt nói: "Người phụ nữ mà Ngu Trạch thích, nghĩ là đủ rồi, tôi không hề muốn xem."

"Được rồi, chờ paparazzi tìm ra dáng dấp cô ta ra sao..." Triệu Kiện chỉ sợ thiên hạ không loạn, có chút hả hê nói: "Trương Tử Nhàn biết tin tức này nhất định sẽ có vẻ mặt rất đặc sắc..."

"Đừng nhắc đến cái tên này với tôi." Bạch Á Lâm không kiên nhẫn nói.

Nếu như nói trước kia anh ta từng thật lòng thích Trương Tử Nhàn, như vậy bây giờ anh ta chỉ cần nghe thấy cái tên này sẽ cảm thấy không thoải mái.

Lúc yêu, những khúm núm kia chính là chút ngọt ngào trong chua xót, lúc không yêu, khúm núm kia chỉ biến thành dấu vết nhục nhã.

Anh ta như thế, Trương Tử Nhàn cũng như thế.

Khác biệt duy nhất giữa anh ta và Trương Tử Nhàn chính là không muốn trả thù.

Một khi không yêu, anh ta không muốn lãng phí thời gian trả thù trên người người phụ nữ đó.

"Ở trước mặt tôi đừng nhắc đến tên người phụ nữ đó." Anh ta nhấn mạnh.

"Được được. Vậy tôi nói chút hành trình cuối tuần cho cậu." Triệu Kiện nói: "Cuối tuần ngoài biểu diễn thương nghiệp như thường lệ, còn có một hội đấu giá cần tham gia. Ban tổ chức là hội đấu giá Vũ Thuyền, người đứng sau là tỷ phú Châu Á Trác Vũ, được mời tham gia hội đấu giá đều là tinh anh các ngành các nghề, hôm nay tôi nhận được danh sách đấu giá, lát tôi mang cho cậu xem. Nói không chừng có đồ cậu thích."

"Sau hội đấu giá có bữa tiệc tối, ban tổ chức mời cậu hát ba bài, trọn gói ba mươi triệu, nếu cậu có thể làm quen được ai ở hội đấu giá thì tốt... Dù không thành, chỉ được mời tham gia hội đấu giá cũng là một chuyện nở mày nở mặt."

Bạch Á Lâm nhíu mày, không vui nói: "Tôi đã biểu diễn liên tục mười sáu ngày, lúc nào mới có thời gian của mình?"

"Mới mười sáu ngày, nghệ sĩ khác đều..."

Bạch Á Lâm bị câu nói này chọc giận: "Tôi là ca sĩ tự sáng tác, tôi cần thời gian để sáng tác bài hát!"

"Cần gì chứ? Ca khúc mới của cậu lần này không phải cũng là..."

"Đó cũng là bị anh ép!" Bạch Á Lâm ngắt lời anh ta, tức giận nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa!"

"Được được được..." Triệu Kiện nghe ra anh ta thật sự tức giận, vội nói: "Xong lịch trình tuần này, cuối tuần tôi sẽ cho cậu ba ngày nghỉ, được chưa?"

Lúc này Bạch Á Lâm mới không nói.

Từ khi Ngu Trạch có tin đồn tàng trữ ma tuý, công ty bắt đầu dốc sức bồi dưỡng anh ta. Anh ta nổi tiếng, liên tục nhận biểu diễn thương nghiệp, số dư tài khoản tăng lên nhanh chóng, nhưng cùng với những điều này, anh ta cũng mất đi cuộc sống riêng tư của mình.

Ngoại trừ lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ta không phải đang chạy lịch trình, chính là đang trên đường chạy lịch trình.

Anh ta rõ ràng là một ca sĩ tự sáng tác, lại không có thời gian sáng tác.

Bây giờ anh ta nổi tiếng, ngẫu nhiên lại hoài niệm cuộc sống tự do tự tại lúc chưa nổi tiếng, cả ngày ngâm mình trong phòng luyện tập.

Sau khi Triệu Kiện cúp máy, nhìn điện thoại thầm nói: "Chẳng lẽ tiền cậu đi biểu diễn đều vào tay tôi hết chắc? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trình tiết, nực cười..."

Kế tiếp anh ta gọi điện cho người trong đoàn đội quan hệ xã hội, chỉ thị bọn họ bí mật truyền tin tức chị gái Đường Na xuất hiện trong nhà Ngu Trạch cho Vu Tâm.

"Tìm người lặng lẽ truyền lời là được, đừng để người ta biết là chúng ta để lộ tin tức." Anh ta cố ý dặn dò.

Tốc độ đoàn đội quan hệ xã hội rất nhanh chóng, không đến một giờ sau, tin tức này truyền đến tai Vu Tâm.

Từ khi đuổi được con muỗi đáng chết kia, paparazzi Vu Tâm tái xuất giang hồ, mỗi ngày đều phấn đấu chụp trộm trên tuyến đầu, lúc anh ta nghe nói tin tức này còn đang chụp trộm sao nữ đang nghỉ ngơi tân hôn.

"Ngu Trạch? Bạn gái?" Anh ta buông máy ảnh, không để tâm sao nữ đi vào Starbucks mua cà phê, kinh ngạc hỏi: "Cậu ta và ai?"

"Nghe nói là chị gái Đường Na."

"Nghe nói? Cậu nghe nói từ chỗ nào?" Vu Tâm hỏi: "Cậu trông thấy không?"

"Đương nhiên tôi không nhìn thấy." Paparazzi trong phòng làm việc của Vu Tâm nói: "Tôi nghe một người bạn làm hậu cần ở "Thứ bảy điên cuồng" nói. Lúc ấy chỉ có nhà sản xuất và Tuyên Nhạc đi lên tầng, lúc hai người bọn họ xuống, chính miệng nhà sản xuất nói với mọi người! Hơn nữa Ngu Trạch cũng không phủ nhận!"

Paparazzi tư duy linh hoạt, hào hứng nói: "Bấy giờ Ngu Trạch mới quyết định trở về, người bình thường sao lại đến tìm người lúc chủ nhà không ở nhà chứ? Tôi cảm thấy chắc chắn bọn họ đã ở chung! Chúng ta đến chỗ căn hộ nằm vùng, nhất định có thể chụp được tin tức lớn!"

Paparazzi nói xong, chờ một lát nhưng không đợi được Vu Tâm đáp lại, nghi hoặc hỏi: "Anh Vu?"

"Chuyện này để đó đã, sau này hẵng nói."

"Sau này hẵng nói? Sau này..."

Vu Tâm không đợi paparazzi nói xong, trực tiếp cúp máy.

Sao nữ mới kết hôn đã cầm cà phê đi ra Starbucks, Vu Tâm vội vàng chụp mấy tấm bụng dưới hơi nhô ra của cô ấy.

Sau khi sao nữ lên xe rời đi, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Nếu có người quen biết ở bên cạnh, nhất định sẽ bị dọa rớt hai tròng mắt, Vu Tâm bình thường vênh váo tự đắc, không vừa lòng sẽ khiến người "về quê trồng cải trắng" lại tươi cười nói với điện thoại: "Đại sư!"

"Chuyện gì?"

Vu Tâm có trực giác hình như giọng nói hôm nay của đại sư có chút không đúng, nhưng anh ta không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng báo tin tức paparazzi vừa báo cho Đường Na.

"...Đại sư yên tâm, Tiểu Tâm Tâm tuyệt đối sẽ không phản bội ngài, không giống con chó hai mặt Từ Sài..." Vu Tâm hăng chí nói có vần có điệu: "Trong giới vừa có gió thổi cỏ lay gì gây bất lợi cho Đản Đản, tôi đều sẽ báo cho ngài trước, không giống tên chó Từ Sài vô tích sự, trồng cải trắng còn chê cậu ta vừa ngu vừa lười..."

Anh ta vừa tranh công vừa hãm hại đối thủ cạnh tranh, mãi đến khi Đường Na ngắt lời anh ta.

"Biết rồi." Cô không để bụng nói: "Anh phái người hay không cũng không sao, các anh không chụp được chị gái tôi đâu. Về sau anh cứ như vậy, giả bộ như khác biệt trận doanh với chúng tôi để đánh lừa kẻ địch."

"Hiểu rồi! Tôi làm việc, ngài cứ yên tâm! Chỉ là..." Vu Tâm dừng một chút, thăm dò: "Thú bông lần trước ngài tặng, ngoài cầu may và khỏe mạnh, có, khụ... Có hỗ trợ có con không?"

"...Ngày mai sai người mang cho anh."

"Ôi, thật sự là cảm ơn ngài đại sư! Chờ tôi có con, nhất định để nó nhận ngài làm mẹ đỡ..."

Vu Tâm còn chưa nói xong chữ "đầu", điện thoại đã bị cúp máy.

Vu Tâm nhìn qua điện thoại, lắc đầu.

Haiz, tính tình đại sư thật là kỳ lạ.

Lại nói, sao giọng nói hôm nay của đại sư cứ khang khác? Là bị cảm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play