*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù tu luyện không tới cùng, nhưng tu vi, cũng đã bổ sung cho điểm này! Trên hai tay Tân Thiên Lâm, không, trên cả người, đều được bao phủ bởi một làn ánh sáng nhạt.
Chính là hộ thể canh khí của cảnh giới Tông sư!
Sự tấn công sắc bén nhất thế giới, chính là phòng ngự!
Đao kiếm bình thường không thể phá được hộ thể canh khí hào với trào công, không khỏi làm cho người ta sợ hãi, không nói cũng biết!
Trái tim Tân Vũ Phong rung động, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Long Uy Thiên Cang!”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng động xé gió!
Đại Lực Ứng Trảo Công của Tần Thiên Lâm, bởi vì thêm tu vị vào, cũng lóe lên ánh sáng lạnh buốt, sát ý nồng đậm, trực tiếp bức ép tới Tần Vũ Phong!
Ánh mắt Tần Vũ Phong hơi co rụt lại, tốc độ của Tân Thiên Lâm, quả thật là quá nhanh rồi!
Cảnh giới Tông Sư đỉnh!
Bản thân Tần Vũ Phong tựa hồ sắp quên rồi!
Nhưng, tư thể của Tân Vũ Phong ngược lại lại khiến anh nhớ ra, cảm giác lúc bản thân là tông sư đỉnh!
Nhanh như tia sét!
Nhanh như gió! Tần Vũ Phong lập tức không né tránh kịp Đại Lực Ưng Trào công của Tân Thiên Lâm.
Dễ dàng phá vỡ chiêu thức bí mật đặc biệt của Tân Vũ Phong.
Long Uy Thiên Cang!
Nhưng, cũng may là Long Uy Thiên Cang, đã chắn cho anh một lần, cho Tân Vũ Phong thời gian giảm xóc, để Tân Vũ Phong thành công tránh khỏi công kích của Tân Thiên Lâm.
Trong lòng Tân Vũ Phong còn hơi sợ hãi, sờ lên chính cổ của mình.
Nguy hiểm thật...
Chỉ kém một chút nữa thôi...
Nhưng, anh tuyệt đối sẽ không nhận thua dễ dàng!
Trận chiến của hai người, vẫn còn đang tiếp tục.
Tân Thiên Lâm bởi vì thiếu chủ Tân Phiệt, đủ các loại bị tịch thần kì, tựa như cứ vẫy tay là tới. “Bát quái du long chưởng!”
Cho dù là dày công tôi luyện được, nhưng bởi vì sự áp bức của cảnh giới, nên vẫn khiến Tần Vũ Phong cảm thấy áp lực to lớn như cũ!
Tân Vũ Phong cắn chặt răng.
Không biết đã qua bao lâu, không biết rốt cuộc khoảng thời gian này dài biết bao, Tân Vũ Phong vẫn cảm thấy bản thân dường như đã rất lâu rồi không cảm giác được loại cảm giác chèn ép quá sức này!
Nếu So ra thì trận huyết đấu của anh và Tống Trung Hãn lại chỉ như trò trẻ con!
“Trốn à? Tấn Vũ Phong, kho báu này lớn như vậy, anh lại như con chuột nhảy tới nhảy lui, tôi xem anh có thể trốn tới chỗ nào!”
Tân Thiên Lâm dường như lần nào cũng thấy thành công.
Nhưng mỗi một lần, đều chỉ là sắp mà thôi!
Mắt thấy Tân Vũ Phong lướt qua sự tất công của mình!
Tân Thiên Lâm nghiến chặt răng, nếu không phải trên mặt Tân Vũ Phong xuất hiện vẻ gian nan, anh ta dường như sẽ cho rằng.
Cho rằng Tân Vũ Phong, lại đang trêu chọc anh ta!
Nhưng, Tân Vũ Phong chỉ kịp trốn tránh, căn bản không tấn công lại được!
"Nguy nguy sơn hà hồ thiên thường thương!” “Mãng mãng đại hải hề thủy ương ương!” "Đãng đãng để vương hề uy hoàng hoàng!” Tần Vũ Phong niệm quyết trong miệng, hiển nhiên là đang tập chung sức mạnh vương đạo sát quyền!
Tân Vũ Phong bây giờ nhìn thì giống như đang điên cuồng né tránh, nhưng trên thực tế, vẫn luôn tìm kiếm khuyết điểm đủ chí mạng của Tần Thiên Lâm!
Sẵn sàng rồi!
Chỉ cần Tần Thiên Lâm để lộ ra khuyết điểm.
- ------------------