*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tần Vũ Phong!”

Tân Thiên Lâm dường như phải chịu sự xúc phạm lớn, tiếng gào lên của anh ta như tiếng của thú rừng, gào một tiếng đầy đau lòng.

"Anh lấy đạo Bắc Thần ra đánh nhau với tôi thì có bản lĩnh gì!” “Đao Bắc Thần này chính là Hoàng đạo! Tân Vũ Phong nhướng mày cười khẽ: “Vậy lẽ nào kiếm trong tay cậu là đồ tầm thường sao?”

Đương nhiên là không phải.

Nhưng Tân Thiên Lâm không muốn thừa nhận, sự thật rằng bản thân không thể thắng Tân Vũ Phong.

Chỉ có thể đem một chiều mình đánh không lại đổ thừa cho vũ khí.

Mà một chiêu thức này của Tần Vũ Phong, cũng khiến cho những người Miêu Cương đang xem phải trợn mắt há hốc mồm.

“Khốn khiếp, ai tới véo cho tôi một cái đi, tôi không nhìn nhầm chứ?”

“Mẹ nó, Tần Thiên Lâm giao chiến với đại trại chủ Nam, ngang tài ngang sức, Tần Vũ Phong so kiểm với Tân Thiên Lâm... Tân Thiện Lâm thua rồi!”

“Đây không phải đã nói rõ rằng, thực lực của Tần Vũ Phong còn mạnh hơn so với đại trại chủ Nam sao?”

“Mau câm miệng!”

Người bên cạnh anh ta mau chóng véo anh ta một cái.

Đại trại chủ Nam còn ở ngay kia kìa!

Mà Nam Tuấn Sái, chỉ là mặt mày đầy nghiêm túc nhìn trung tâm của trận đấu, trung tâm của kho báu.

Lối vào trong huyệt mộ chỉ đủ chứa ba tới năm người

Nhưng vùng kho báu này, ước chừng phải lớn như mấy cái sân bóng vậy.



Tần Thiên Lâm lúc nãy lại hét lên một tiếng, kéo Nam Tuấn Sái từ trong suy nghĩa ra.

“Tân Vũ Phong! Anh có dám bó Hoàng đạo trong tay xuống, chiến một trận với tôi không?”

“Có gì mà không dám!”

Tần Vũ Phong lúc này chỉ cảm thấy mỗi một tế bào mỗi một tia máu trong người.

Đều đang mang ý chiến đấu sôi trào!

Có gì mà không dám?

Lúc trước anh không có đạo Bắc Thần vẫn thoải mái chém giết trên chiến trường cơ mà?

Vậy hôm nay, cho dù bỏ đạo Bắc Thần, anh cũng vẫn như cũ!

Đường đường là chiến thần Thiên Vũ, mỗi một tấc núi sông ở biên giới phía Bắc, đều vấy đầy máu tươi của anh.

Tuyệt đối không phải chỉ là cái danh hào!

Tân Thiên Lâm nhìn Tần Vũ Phong thu đao Bắc Thần lại, khóe môi nhếch lên cười đầy kỳ lạ.

Đám người Mộc Dụng Chi và Nam Tuấn Sái vừa muốn cất tiếng nhắc Tân Vũ Phong cẩn thận, thì trên người Tần Thiện Lâm lại xuất hiện sự kỳ lạ!

Hai tay của Tần Thiên Lâm dựa vào một tốc độ không thể tưởng tượng được mà trở nên to dài hơn. Móng tay anh ta cũng phát triển nhanh với một tốc độ đáng kinh ngạc!

Đại Lực Ưng Trảo Công!

Tần Vũ Phong chỉ nhìn một cái liền có thể nhìn ra được chiêu thức Tần Thiên Lâm sử dụng lúc này.

Tần Vũ Phong nhớ rõ, Trương Lục Ưng lúc trước bị anh giết chết ở công xưởng, đã sử dụng Đại Lực Ưng Trảo Công.



Nhưng, xem Tần Thiên Lâm lúc này, hai tay vẫn là làn da của con người, còn xa lắm mới tu luyện tới mức như Trương Lục Ưng, da thịt cứng như sắt!

Nhưng, cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi!

Tân Thiên Lâm nói thế nào thì cũng là người có thực lực của tông sư đỉnh!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play