*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người vốn ở ngay trên vùng đất Miêu Cương, nguyên liệu của trời, báu vật của đất vừa khéo lại ở trong rừng, không ngừng bất ngờ, vừa nghe nói trong huyệt mộ cực kỳ nguy hiểm, ngay lập tức liền không có ít người đều không muốn đi mạo hiểm.
Lông mày của Nam Tuấn Sái hơi nhăn lại, tùy ý họ nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tiếp tục cất tiếng nói:
“Đương nhiên, tôi cũng không để tất cả mọi người vào huyệt mộ mà không biết gì cả, dù gì cũng là anh em của Thất Thập Nhị trại”.
“Cửu Thiên Trại chúng tôi sẽ vào trước một chuyến, cũng không phải là không thu hoạch được gì.”
“Trước mắt, tiến vào trong trận vạn mũi tên xuyên tim, còn có gai giấu trên mặt đất, quy luật cùng đường đi của bẫy rập, đều đã được thăm dò rõ ràng, Cửu Thiên trại chúng tôi với tư cách là trại đầu tiên trong Thất Thập Nhị trại, sẽ dẫn mọi người tránh khỏi nguy hiểm trên đường, đương nhiên sẽ không chối từ”.
“Tới chỗ sâu hơn trong huyệt mộ, thì cần ý kiến của mọi người, cùng nhau tìm rồi nhé”.
“Hơn nữa, hễ cứ phát hiện kho báu bằng các loại bản lĩnh, Cửu Thiên trại chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào!”
Lúc này Nam Tuấn Sái giải thích một hồi, hơn nữa còn thừa nhận mọi nguy hiểm khi bắt đầu, Cửu Thiên trại dẫn đường bắt đầu tránh nguy, thế là có không ít người bắt đầu rung rinh rồi.
Dù gì, đồ quý giá trong huyệt mộ bí ẩn này... “Tổng trại chủ anh minh chính trực, chúng tôi đành nhờ tổng trại chủ dẫn dắt, quả thật là một chuyện cực kỳ may mắn!”
“Phải đó, may quá tổng chủ trại ạ, nếu không chúng tôi không biết lúc nào mới tìm được cái huyệt mộ này đó."
Nam Tuấn Sái không nói nhiều, chỉ phân việc cho người bên cạnh mình, kiểm tra nhân số, thống kê số người đồng ý cùng nhau xuống huyệt mộ.
Sau khi thống kê xong, về cơ bản thì tất cả những người có mặt tại đây, đều đồng ý đi.
Nam Tuấn Sái thấy kết quả này, hài lòng gật đầu: Tốt, nếu đã như vậy, đểu không không có ý kiến nào khác, vậy chúng ta liền xuất.”
“Đợi đã!”
Một tiếng hét lớn vang lên, cắt ngang lời của Nam Tuấn Sái.
Ánh mắt của tất cả mọi người, đều đổ dồn về phía người nói ra.
Là chủ trại Tống Trung Hãn của trại Hắc Thủy.
“Nói đi.”
Bị người cắt ngang, mặt mũi của Nam Tuấn Sái xuất hiện một sự khó chịu không dễ bị phát hiện, sau đó nhanh chóng lại bình thường như cũ.
Tống Trung Hãn chắp tay hướng về phía Nam Tuấn Sái: “Tổng trại chủ, tôi có một chuyện, muốn ông giúp tôi làm chủ!”
"O?"
Nam Tuấn Sái nhướng mày đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ tới khi Tống Trung Hãn mở miệng, dường như lại nói tới chuyện không liên quan tới việc vào huyệt mộ nhỉ?
“Chuyện gì vậy?”
Nam Tuấn Sái vừa mới dứt câu hỏi xong, Tống Trung Hãn liền quay người sang chỗ khác, tháo mặt nạ của công tử Linh Hoa xuống.
“Xin tổng trại chủ cùng các vị, mời xem!”
Tống Trung Hãn nói xong, gương mặt sau khi bị hủy hoại của công tử Linh Hoa, trên đó toàn là vết thương và vết sẹo, tới mụn cũng lộ ra ngoài rồi.
“Cái gì?”
Không chỉ là xấu, còn rất gớm ghiếc!
"Tổng trại chủ, tôi cầu xin ông, hôm nay hãy ở trước mặt mọi, thay con tôi báo thù, đầu một trận huyết đấu với thằng khốn đó!”
- ------------------