*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những ngọn lửa còn lại bị phân tâm bởi cú sốc của Chúc Cửu Sinh, không thể duy trì được nữa, cuối cùng hoàn toàn tiêu tan.

Ngọn lửa vụt tắt, quần áo trên người Tần Vũ Phong cũng đã bị đốt cháy gần hết.

Vốn dĩ ngọn lửa vây quanh anh với ý định hãm hại, nhưng cuối cùng chỉ đóng vai trò che chắn, cũng bị gió thổi cho biến mất.

Thân thể Tân Vũ Phong cũng theo đó mà hoàn toàn lộ ra ngoài.

Cuối cùng, Tần Vũ Phong mặt không cảm xúc kéo kéo những mảnh vải vụn vặt ở trên người, che đi những bộ phận quan trọng.

Tuy nhiên, cơ thể hoàn mỹ tiệp đẹp không khuyết điểm đó đã lộ hết ra từ lâu.

Nằm trên giường bệnh lâu ngày khiến cơ thể Tân Vũ Phong gầy đi rất nhiều.

Nhưng các khối cơ trên người anh không vì thế mà trở nên lỏng lẻo, mà trở nên săn chắc hơn vì mất đi chất béo.

Mặc dù mỏng, nó vẫn sắc nét và mạnh mẽ, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo ở Hy Lạp cổ đại.

Nó không có tính công kích quá mạnh, nhưng vẫn đầy đủ cảm giác an toàn, không quá gầy yếu.

Đặc biệt là Mộc Dung Chi!

Đã quen nhìn những người đàn ông cơ thể cao to thô kệch ở trong Thập Vạn Đại Sơn, cơ thể như vậy của Tần Vũ Phong, có lực sát thương vô cùng mạnh đối với cô.

"A!"

Mộc Dụng Chi hét lên một tiếng, che đôi mắt lại, hai má đỏ bừng, đã không dám nhìn lại lần nữa.

Nhưng Chúc Cửu Sinh và các cao thủ của Ly Hỏa trại, lại không chú ý tới điều đó.

Họ chỉ cảm thấy cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ do Tần Vũ Phong phát ra lúc này.

Cho dù đối phương quần áo xốc xếch, vẫn khiến bọn họ cảm thấy vô cùng ghen tị, như gặp kẻ địch lớn mạnh vậy!

Tuy rằng thực lực của Tần Vũ Phong vẫn chưa đột phá sau khi luyện hóa thân thể, vẫn còn là Ám Kình đỉnh đó!

Tuy nhiên, khi anh ngước mắt lên, có một chút nguy hiểm không thể giải thích được ở trong

"Rầm!"

Tất cả cảm giác áp bách đều bộc phát ra, cho dù không nói lời nào, còn khiến người ta cảm thấy khủng bố hơn cả khi Chúc Cửu Sinh thi triển thần thông, khí thế toàn thân bộc phát ra!

Tất cả mọi người của Ly Hỏa trại, kể cả Chúc Cửu Sinh, đều lùi lại vài bước.

Xét cho cùng, Chúc Cửu Sinh là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm người này.

Hơn nữa, cho dù Chúc Cửu Sinh đã sử dụng sức mạnh thần thông mạnh nhất, sử dụng kĩ thuật truyền thừa, nhưng vẫn không thể khiến Tần Vũ Phong bị thương một chút nào cả!

Đây đâu phải võ giả Ám Kình đỉnh nữa?

Ngay cả những tông sư bình thường cũng không thể thoát khỏi tuyệt chiêu mạnh nhất của Chúc Cửu Sinh, mà vẫn bình an vô sự!

Nếu tất cả các Ám Kình đỉnh trên thế giới đều có thể mạnh mẽ tới như vậy thì ai còn mặt mũi nào dám nói mình là cảnh giới tông sự nữa chứ?

Trong thời gian ngắn ngủi, cảnh tượng rơi vào bế tắc.

Tần Vũ Phong một mình đứng ở chính giữa, quần áo không đầy đủ, nhìn trông không hề có sự phòng bị nào.

Nhưng, ngay lúc vừa rồi, Chúc Cứu Sinh có sức chiến đấu mạnh nhất của Ly Hỏa trại, đã sử dụng tất cả thủ đoạn, vẫn không thể làm gì được người đàn ông thoạt nhìn có vẻ bình thường này!

Chúc Cửu Sinh cũng tỉnh táo nhận ra điều này, nghiến răng nghiến lợi.

Rút lui?

Vậy thể diện của Ly Hoa trại vứt đi đâu đây?

Cứ rút lui một cách ảm đạm như vậy, không chiến mà lui, như vậy thì cũng quá không cam lòng!

Hơn nữa... hàng trăm cao thủ dẫn đầu bước vào một nửa tông sư, lại bị Ám Kình đỉnh khiến cho rút lui.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Ly Hỏa trại nằm trong thập đại trại dẫn đầu trong liên minh Thập Vạn Đại Sơn và Thất Thập Nhị trại, thì sao có thể khiến người khác nể phục?

Thế nhưng, nếu như tiến lên...



Cái tên này đúng ở đó không đánh cũng chảy rút lui, có xong hay không vậy?

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play