*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Vũ Phong cuối cùng cũng tiến vào núi Lôi Công, cây cối um tùm cao chọc trời, mặt đất bị lá rụng và những cành cây gãy che phủ hết, khi chân đạp lên thì có cảm giác rất mềm xốp, dường như là vùng đất chưa từng ai đặt chân tới.

“Hà..” Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu.

Trong rừng này, hàm lượng oxy quá cao, đột nhiên khiến Tần Vũ Phong cảm giác dường như là hơi say oxy.

Ngọn núi này thực sự quá lớn.

Nhìn ra phía xa thì khắp nơi đều là rừng rậm vô biên, hơn nữa vốn dĩ là không có một vị trí chính xác, rắp nơi đều có lá rụng và cành cây trải đầy trên mặt đất.

Với tình huống thế này mà muốn tìm được kho báu trong hầm mộ, nói thì dễ, làm mới khó.

Hơn nữa, nghe nói những người may mắn có thể đột ngột tìm được thì đều nói là mình lạc đường, đi đại một hướng rồi bất ngờ vào được trong hầm mộ, đi ra như thế nào cũng không nói rõ được.

Đương nhiên là bọn họ cũng đã nói, ở trong đó gặp được những người khác nhưng cũng không thấy mấy người đó đi ra ngoài.

Nói cách khác là số lượng người đi vào được thì nhiều nhưng không phải tất cả những người đó đều có thể ra ngoài.

Tần Vũ Phong vừa chậm rãi bước đi tới trước vừa sắp xếp lại những manh mối trong đầu.

Theo những người khác mô tả thì chuyện này hoàn toàn có khả năng là công pháp bí truyền của tông môn, dạng như những trận pháp mê cung...

Theo lý giải kiểu bình thường thì vốn không có cách nào tìm được, coi như tìm được rồi thì cũng khó mà đi ra ngoài được.

Còn những người may mắn thì có lẽ thật sự là có vận may cao tận trời.

Nếu không phải thì Thất Thập Nhị trại sẽ không mất công thả ra cho người ngoài một miếng thịt mỡ lớn như vậy.

Điều kiện đưa ra cũng rất hà khắc cũng có thể nói rõ là Thất Thập Nhị trại không muốn nỡ từ bỏ những kho báu trong hầm mộ.

Vậy thì từ trước tới giờ, thân phận chủ nhân của hầm mộ tuyệt đối là không bình thường.

Tần Vũ Phong mím môi, vẻ mặt càng kiên định.

Cho dù là anh thì cũng kiên quyết không thể xem thường.

Tân Vũ Phong dừng bước lại, đánh dấu ở chỗ mình đang đứng để đề phòng bản thân lạc đường, sau đó mới đi thẳng tới nơi sâu nhất trong rừng rậm.

Nhưng mà đi không bao xa, Tần Vũ Phong đã phát hiện ra một chút khác thường.

Sau lưng dường như có hai luồng hơi thở rất mạnh mẽ luôn lén lút đi theo anh.

Chắc hẳn là tông sự cường giả!

Tần Vũ Phong nhíu mày, tìm tới một chỗ rộng rãi mà rồi đứng lại.

Chu vi một khoảng xung quanh đều không có chỗ ẩn nấp.

Tần Vũ Phong xoay người, đi tới một chỗ rừng cây, lạnh lùng lên tiếng.

“Hai vị đã lén lút đi theo tôi suốt một đoạn đường, thật sự không phải hành vi của quân tử. Nếu như còn là một người đàn ông đường đường chính chính thì lập tức xuất hiện đi! Nói thẳng ra một chút suy nghĩ của chính mình, hai người muốn như thế nào?”

Tần Vũ Phong vừa nói xong thì hai bóng người lập tức xuất hiện.

Hai người đều mặc áo đen, đội nón đen, đứng dưới bóng cây rậm rạp trong rừng, với ánh mắt bình thường thì thật sự không dễ phát hiện ra bọn họ.

Nhưng mà sau khi xuất hiện thì lại cực kỳ dễ thấy.

Bộ dạng của hai người đều cực kì giống nhau.

Làn da ngăm đen, cao cao gầy gò, xương gồmá cao vót, nhìn bộ dạng có hơi âm u.

Rõ ràng thì đây là hai anh em ruột thịt.

Sau khi hai người xuất hiện rồi thì hai người đều không che giấu khí thế xung quanh bản thân nữa, hoàn toàn không thể bỏ qua, là khí thế của tông sự cường giả.

“Thực sự rất kì lạ... Chỉ là một thằng nhãi cực kì mờ ám mà lại có thể phát hiện sự tồn tại của hai người chúng ta!”.

Một người cao hơn người khác lên tiếng, rõ ràng là cực kì kinh ngạc khi Tần Vũ Phong có thể phát hiện ra bị hai người bọn họ theo dõi.



Lúc trước, ở trên sàn đấu, mọi người hầu như đều cho rằng anh không hề biết gì về thực lực của Thất Thập Nhị trại.

Nhưng mà sự thật hoàn toàn ngược lại, Tần Vũ Phong từng làm bài tập rất kỹ.

Nhưng mà có hiểu rõ thực lực của bọn họ cũng không đáng để Tần Vũ Phong nể nang.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play