Công tử Linh Hoa biết rõ dù mình đã dùng mọi thủ đoạn nhưng cũng không đánh lại Tần Vũ Phong.

So với việc bị người ta ném xuống thì anh ta tự mình đi xuống đài vẫn tốt hơn.

Nhưng bản thân anh ta lại không nhìn thấy bộ dạng chật vật chạy trốn của mình trông cực kỳ giống một con chó nhà có tang.

Tần Vũ Phong nhìn bóng linh của công tử Linh Hoa, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.

Đây đã là trận thắng thứ 10 liên tiếp.

Liên tục khiêu chiến thành công mười người trên lôi đài cũng đồng nghĩa với việc Tần Vũ Phong được cho pháp vào núi.

Đây cũng là người đầu tiên ngay cả tiền cũng chưa bỏ ra mà đã đạt được tư cách vào núi!

Hơn nữa, Tần Vũ Phong còn đánh bại cả công tử Linh Hoa.

Phải biết rằng, tại Thập Vạn Đại Sơn vùng Miêu Cường phía Tây Nam này, thậm chí là khắp cả khu vực xung quanh, công tử Linh Hoa có thể xem như là thiên kiểu chi tử một phương!

Đó là một nhân vật truyền kỳ!

Là một thiên tài vạn người chú ý!

Người như vậy lại bị Tần Vũ Phong đánh bại dễ dàng như trở bàn tay.

Chắc hẳn không bao lâu nữa, chuyện của anh ta sẽ truyền đi khắp các vùng phía Tây Nam.

Ám kình đỉnh treo Bán Bộ tông sư lên đánh, đây có thể coi là một trận chiến vượt cấp, cũng có thể xưng là nhất chiến thành danh.

Trọng tài miễn cương tuyên bố Tần Vũ Phong đã giành thắng lợi, cho phép Tần Vũ Phong vào núi.

Vẻ mặt của Tân Vũ Phong vẫn tự tại, bình tĩnh như cũ, chẳng có chút gợn sóng nào.

Tần Vũ Phong chậm rãi bước xuống lôi đài, chẳng mấy chốc, đám người xung quanh đã xông tới vây lấy anh.

“Vị công tử này, không biết sự môn ở nơi nào?”

“Thiếu hiệp, cậu quả nhiên rất lợi hại, đúng là hậu sinh khả uý!”

Tần Vũ Phong không để tâm đến mấy lời nịnh hót này, chỉ nhìn thấy người anh em dẫn anh đến đây lúc đầu dường như có điều gì muốn nói với anh.

Tần Vũ Phong đi tới bên cạnh anh ta, hỏi: “Người anh em, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Người nọ gật đầu, vẻ mặt hiện lên vài phần nôn nóng pha lẫn với chút thiện ý: “Ừ! Lúc nãy tôi nghe người ta nói công tử Linh Hoa kia là người bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!”

“Hơn nữa, bố anh ta còn là trại chủ của trại thứ 3 trong 72 trại, trại Hắc Thủy, tên là Tổng Trung Hãn, thực lực vô cùng cường hãn!”

“Người ta thường nói thượng bất chính hạ tắc loạn, bản tính của công tử Linh Hoa vặn vẹo như vậy, sau khi cậu tiến vào núi Lôi Công, nhất định phải thật thận trọng!”

“Nghe nói trại chủ Tổng là cao thủ đứng hàng thứ 7 trên Long Bảng, hơn nữa 72 trại này cũng xem như một liên minh, cậu phải cẩn thận đấy, tôi nghĩ bọn họ sẽ phải cao thủ dến đối phó cậu!”

“Tuy công tử Linh Hoa chỉ là Ám kình định Bán Bộ tông sư nhưng trong trại này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ”.

Tân Phong nghe đối phương bắn liên thanh một tràng dài như vậy, gật đầu, cười nói với anh ta: “Làm phiền người anh em đã quan tâm, cũng xin cảm ơn những lời khuyên bảo, dặn dò của cậu”.

“Không có gì?

Người nọ nói: “Tôi và cậu có duyên với nhau, chuyện gì tôi biết thì tôi đã nói hết với cậu rồi, cũng xem như là kết một mối thiện duyên đi!”

Người nọ nói xong, dường như vẫn còn chưa yên tâm, lại dặn dò thêm lần nữa: “Người anh em, sau khi vào núi Lôi Công, cậu nhất định phải cẩn thận một chút nhé!”

Tần Vũ Phong mỉm cười, gật đầu với anh ta.

Trại chủ của một trại thì thế nào, đứng hàng thứ bảy trên Long Bảng thì sao chứ?

Ở Tần phong trong lòng, đều không sợ gì cả.

Lần này anh đến đây là vì muốn sưu tầm bảo vật, không quan tâm đến tranh đấu chốn giang ho.

Nhưng nếu lại xuất hiện thêm một kẻ không có mắt nữa cả gan tiến lên...

Tần Vũ Phong cũng không ngại đấu với bọn họ một trận!

Cho dù là thực lực giảm sút thì sao chứ?

Diều hâu gãy cánh cũng đã từng bay lượn khắp Cửu Châu, sao lại có thể sợ hãi một đám gia súc được?

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play