*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tập hợp toàn bộ lực lượng cùng tôi ra ngoài nghênh chiến”

Cuối cùng thì lần này cũng có người hưởng ứng. “Vâng!”

Không ngờ điểm đóng quân cuối cùng của Đông Hoàng cũng đã loạn hết lên. Có người đưa tin, Đại Hạ chỉ phải một người đến mà đã có thể tiêu diệt toàn bộ mười tám điểm đóng quân.

Khi tin tức đó được lan truyền ra khắp căn cứ thì thậm chí còn không có ai dám tin đó là sự thật.

Mãi cho đến khi mọi người tập hợp lại ở đại sảnh...

Không ngờ bóng dáng của Tần Vũ Phong lại xuất hiện trên màn hình lớn.

Một mình Tần Vũ Phong đã đánh bại đám người Đông Hoàng hùng mạnh như một công sự bằng sắt và mở ra đường máu.

“Khịt!”

Tiếng mọi người trong đại sảnh hít hơi lạnh vào trong lập tức vang lên.

Mọi người ai cũng kinh ngạc, giống như bị sét đánh trúng, cảm giác như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim, làm họ sắp ngạt thở.

Thật sự là quá đáng sợ.

Phải biết rằng, thực lực của những người đóng quân, canh gác ở bên ngoài không cao nhưng cũng không phải là thấp.

Họ đều là cao thủ cảnh giới Ám Kình tuyệt đỉnh.

Nhưng người này lại có thể giết chết cao thủ cảnh giới Ám Kình tuyệt đỉnh một cách nhẹ nhàng chẳng khác gì đang bổ dưa, thái rau.

Mọi người đã bắt đầu tin chuyện người đó triệt tiêu mười tám căn cử là sự thật.

Dù sao thì tin này cũng thật sự rất khó tin.

Đương nhiên, nếu như bọn họ nghe nói một mình Tân Vũ Phong hợp nhất mười điểm đóng quân lại với nhau và giết sạch toàn bộ hơn mười ngàn người trong đó thì e rằng họ sẽ càng cảm thấy khó tin hơn nữa.

Nhưng trước mắt đã không phải là lúc để họ kinh ngạc nữa rồi.

Mọi người đều biết rất rõ, nếu như họ không phản công, đợi đến khi người đó phá được vành đai phòng vệ của căn cứ thì e rằng mọi thứ sẽ tiêu đời,

Yamamoto Kojiro cũng hiểu rất rõ điều này, vì vậy anh ta không do dự thêm nhiều mà tức tốc chỉnh đốn lại đội ngũ, dắt theo tất cả mọi người có mặt ở đó, xông ra vành đai phòng vệ bên ngoài.

Lúc này, Tân Vũ Phong đã giết đến thung lũng và đang sắp sửa đánh vào trong căn cứ.

Cuối cùng Yamamoto Kojiro cũng đã đưa người đến nơi, lúc anh ta nhìn thấy Tần Vũ Phong thật sự thì liên hít một hơi lạnh.

Ánh trăng sáng chiếu lên trên người người đàn ông đó.

Khắp người người đàn ông đó đều là mùi máu tanh, anh giống như ác ma dưới chín tầng địa ngục đến đây để lấy mạng họ, máu dính khắp người anh, đến cả khuôn mặt anh thế nào cũng không nhìn rõ được nữa.

Nhưng đôi mắt anh thì vẫn sáng ngời.

Bên cạnh anh là xác của hàng trăm võ sĩ Đông Hoàng đang nằm la liệt.

Yamamoto Kojiro bất giác run lên cả người.

Tiếp ngay đó, anh ta mím chặt môi, cố kiềm chế sự sợ hãi của mình lại.

Anh ta biết rằng, trong lúc này, nếu như anh ta sợ hãi thì mọi thứ sẽ xong đời ngay.



Trông có vẻ đạn pháo đã sắp sửa được phóng ra.

Yamamoto Kojiro nhích mày, ánh mắt thoáng qua vẻ vui mừng.

Một khi đạn pháo được bắn ra thì bất luận anh ta là tông sư hay là người có thực cao cỡ nào, chỉ cần là người bằng xương bằng thịt thì sẽ không cách nào chống đỡ nổi.

Chắc chắn kẻ xâm nhập này sẽ phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play