*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chuyện gì xảy thế?”
Trong cơn bối rối, Yamamoto Kojiro quát to liên tục: “Hấp ta hấp tấp, anh muốn chết à?”
Người chạy vào báo cáo hít sâu một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Yamamoto đại nhân, có có kẻ địch tập kích!”
“Cái gì?”
Yamamoto Kojiro trợn muốn nứt mắt: “Sao lại như vậy? Nhanh đến thế? Kẻ địch đồng bao nhiêu?”
Người báo cáo nuốt nước bọt: “Một người!”
Trong khe núi ở vùng ngoại ô Vân Thành, Hang ổ của người Đông Hoàng ở đây.
Tân Vũ Phong đứng tại chỗ, anh thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Là chỗ này”
Tiêu Mặc Chiến đứng bên cạnh Tân Vũ Phong, anh ta nói: “Thiên Vũ đại nhân, anh thấy sao, có muốn lao vào không?”
Tân Vũ Phong lại lắc đầu: “Không cần, tôi vào một mình là được.”
Tiêu Mặc Chiến gật đầu, tin tưởng Tân Vũ Phong vô điều kiện.
Đây là Chiến Thần Thiên Vũ! Bọn họ có thể tin tưởng mà không cần lý do.
Tân Vũ Phong tạm thời tách ra với những chiến sĩ của Doanh Trại Thần Sách, một mình anh đi vào hang ổ của võ sĩ Đông Hoàng.
Ba bước có một trạm gác, năm bước có một tốp gác.
Tần Vũ Phong và Doanh Trại Thần Sách đã điều tra về đồn bót ấn trước đó rồi, từ khoảng cách một trăm mét là đã có người Đông Hoàng phát hiện ra anh.
“Này, ai đến đấy?”.
Tần Vũ Phong nhíu mày, lười nói chuyện, nếu anh đã giết sạch đến đây, thế thì chẳng cần phải nói chuyện làm gì. Tân Vũ Phong bắt đầu thẳng tay giết chóc vào trong.
Ban đầu đồn bót hang ổ của người Đông Hoàng như thành trì sắt thép, ba bước có một trạm gác, năm bước có một tốp gác, có thể nói là kín không kẽ hở.
Nhưng với Tân Vũ Phong thì cũng chỉ thế thôi.
Giờ phút này, thành trì sắt thép chắc chắn là thể lại không chống nổi một đòn dưới tay Tần Vũ Phong, chỉ có điều trong chốc lát, Tân Vũ Phong đã khiến cho tất cả bảo vệ của phe địch tập trung lại.
Cùng lúc đó, trong phòng giám sát của đồng
Yamamoto Kojiro đang bận rộn vội vàng yêu cầu lấy video giám sát bên ngoài đồn ra. Video được phát, trong hình đúng là chỉ có một mình bóng dáng của Tân Vũ Phong.
Mười bước anh giết một người, không để ai sống sót trong nghìn dặm!
Cuối cùng câu thơ của người cổ đại Đại Hạ đã có lời giải thích cụ thể:
Yamamoto Kojiro nhìn người trên màn hình, anh ta kinh ngạc ngây ra.
Một mình cô độc.
E rằng bọn họ không thể chịu nổi một chiêu!
Bọn họ hít sâu một hơi, trong phút chốc, không ai dám đáp lời.
Rốt cuộc Yamamoto Kojiro cũng hiểu được, bọn họ đều là nhân viên chịu trách nhiệm truyền tin và nhân viên hậu cần, ai mà lên được? Anh ta hơi xấu hổ, họ nhẹ một tiếng rồi cất đạo dài bên hông vào, đi ra bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT