Hâm mộ, khát khao sự hưng thịnh của Đại Hạ liền muốn đoạt lấy phần cường thịnh này?

Vẻ mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, Đại Hạ có được thành tựu như ngày hôm nay, Tần Vũ Phong không tin là dựa vào cái gọi là đỉnh Cửu Châu mang theo vận mệnh quốc gia. Vô cùng mơ hồ.

Huống chi, hâm mộ bèn cướp đi vậy không phải là cường đạo thì là gì?

Cho dù Ryo Gorogawa luôn mồm nói yêu thích Đại Hạ ra sao, nhiều như thế nào đều không thể làm thành cái cớ được.

Tần Vũ Phong cũng không có cách nào cùng chung ý kiến, càng không thể thương hại.

Anh cũng biết ngoại trừ Ryo Gorogawa ra, còn một người nữa có thể ra quyết định trộm lấy đỉnh Cửu Châu.

Giờ phút này phía sau Tần Vũ Phong vang lên một tiếng động tĩnh nhỏ.

Tần Vũ Phong lập tức ngoảnh đầu lại.

Là Ryo Gorogawa.

Ryo Gorogawa mạnh mẽ phun ra một búng máu lớn từ trong miệng.

Anh ta cư nhiên cắn lưỡi tự sát

Tần Vũ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn qua thi thể của Ryo Gorogawa, anh không nói lời nào và nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Tần Vũ Phong đi ra từ tòa nhà cao tầng.

Còn Quách Chí Mẫn lúc này vẫn đang đứng tại chỗ, chiến đấu với bộ phận liên lạc của Doanh Trại Thần Sách đến đỏ mặt tía tai.

Thấy Tần Vũ Phong đi ra, Quách Chí Mẫn hơi sửng sốt, theo bản năng mở miệng tiếp đón: “Chiến thần Thiên Vũ Tần Vũ Phong gật đầu với Quách Chí Mẫn rồi lạnh lùng đáp: “Ừ”

Quách Chí Mẫn rùng mình một cái.

Hiện tại khí thế trên người Tần Vũ Phong quả thực quá kinh khủng.

Giống… giống như là vừa mới đi ra từ địa ngục.

Bỗng nhiên Quách Chí Mẫn có một suy nghĩ không thể tin được, anh ta mấp máy môi hai lần rồi mới dám mở miệng: “Cái đó… Thiên Vũ đại nhân, tình huống bên trong đó bây giờ thế nào?”.

Tần Vũ Phong chỉ thản nhiên liếc nhìn Quách Chí Mẫn, ánh mắt dừng lại trên chiếc máy liên lạc ngụy trang thành chiếc bút trong tay Quách Chí Mẫn, sau đó mới mở miệng hỏi: “Cậu đang liên lạc với Doanh Trại Thần Sách à?”

Quách Chí Mẫn ngây người sau đó mới gật đầu.

Tần Vũ Phong đi tới giơ tay về phía Quách Chí Mẫn nói: “Cho tôi mượn một chút.”

Quách Chí Mẫn đưa máy nghe lén cho Tần Vũ Phong. Tần Vũ Phong nhận lấy và nói: “Alo!”

“A! Là Thiên Vũ đại nhân sao? Chúng tôi là Doanh Trại Thần Sách tạm thời phụ trách công việc thông tin liên lạc lần này, xin mời Thiên Vũ đại nhân ra chỉ thị, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức phối hợp hành động với Thiên Vũ đại nhân.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, khỏe mắt Tần Vũ Phong cong cong nhẹ: “Lần này ngoại trừ tổng bộ của Đông Hoàng ra, tất cả điểm đóng quân đều có thể bắt đầu khôi phục thông tin, chia nhau theo dõi giám sát, phát tới tổng bộ đối diện.

“Vâng!”

Đầu bên kia trả lời vô cùng rõ ràng lưu loát. Ngay sau đó Tần Vũ Phong ném lại chiếc máy liên lạc cho Quách Chí Mẫn.

Quách Chí Mẫn đưa tay ra đón lấy.

Giọng điệu của Tần Vũ Phong khá thoải mái: “Giống như cậu suy nghĩ, toàn bộ người bên trong tòa nhà cao tầng đã chết sạch”

Dứt lời Tần Vũ Phong bèn xoay người đi ra ngoài.

Quách Chí Mẫn đứng tại chỗ kinh ngạc một hồi lâu, mãi lát sau mới thốt lên một tiếng kêu sợ hãi không thể tin nổi: “A! AA”

Quách Chí Mẫn nhanh chân đuổi theo: “Thiên Vũ đại nhân, một mình anh tiêu diệt hết những người đó sao?”

Tần Vũ Phong nhún vai: “Chẳng lẽ vừa rồi cậu đi cùng tôi vào chắc?”

Quách Chí Mẫn im lặng không nói.

Đến lúc này, Quách Chí Mẫn mới nhận ra mình đã quá xem nhẹ thực lực của Chiến thần Thiên Vũ.

Phải biết rằng, đó chính là thần bảo hộ của Đại Hạ. Tông sư Ngũ Trọng Thiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play