Chiến Hàn Quân ngây ra.

Nữ ma đầu ngày thường cao ngạo tự mãn bây giờ chẳng khác gì một tên hèn nhát, chỉ thiếu mỗi việc gọi kẻ bắt cóc là ông tổ nữa thôi.

“Cô điên rồi sao? Mạng của tôi làm gì đáng giá như thế?” Chiến Hàn Quân hét lớn lên với Nghiêm Linh Trang.

Tiếng gầm sư tử Hà Đông của Nghiêm Linh Trang vượt qua cả anh: “Anh đừng chọc tức bọn bắt cóc, anh ta muốn gì anh cũng phải đồng ý hết, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, hứa với tôi, anh phải bảo vệ cho bản thân mình”

Nghiêm Linh Trang càng lo lắng cho.

Chiến Hàn Quân thì Lê Hoàng càng được nước lấn tới.

“Tổng giám đốc Linh Trang, tôi đổi ý rồi, tôi muốn ba tỷ”

“Được, tôi lập tức đưa cho anh”

Lê Hoàng nhanh chóng nhận được tin nhắn thông báo tiền đã vào tài khoản, Lê Hoàng nhìn thấy số tiền thì ánh mắt hiện lên nụ cười gian xảo và đắc ý.

“A Nguyệt, quả nhiên cô tổng giám đốc đó đã xem anh như bảo bối tâm can của mình rồi. Tôi đi đây, bye bye!” Lê Hoàng không dám ở lại lâu, tức tốc chạy thật xa.

Chiến Hàn Quân bực bội thở dài một hơi.

Trong lòng thầm mắng Nghiêm Linh Trang: “Đồ ngu”

Chiến Hàn Quân lấy chìa khóa ra nhưng lúc anh mở cửa ra thì không ngờ Lê Hoàng lại đột nhiên quay trở lại, bất ngờ đâm anh một nhát không kịp đề phòng.

“A Nguyệt, đây là cái giá cho việc anh đã phản bội tôi.” Lê Hoàng nói với vẻ hung ác.

Lúc anh ta tiếp cận Chiến Hàn Quân, anh đã né người qua, con dao vốn dĩ đâm vào phía sau tim nhưng lại trượt xuống dưới xương bả vai.

Sau khi Lê Hoàng đâm bị thương Chiến Hàn Quân thì liền bỏ chạy ngay.

Chiến Hàn Quân đau đớn lê cơ thể mình vào trong phòng rồi nằm lăn ra giường.

Khuôn mặt anh nhăn nhó vì đau, anh tuyệt vọng nhìn lên trần nhà Ba ngàn tỷ, Nghiêm Linh Trang cứ vậy đưa cho tên khốn nạn không làm mà lại có ăn đó, cô không cảm thấy đau lòng sao?

Á Châu Lúc Nghiêm Linh Trang nhận được điện thoại của Chiến Hàn Quân, nghe thấy giọng nói của kẻ tống tiền thì cả người lập tức như bị ngâm trong nước đá.

Cô run rẩy dặn dò: “Quan Minh Vũ, huy động tất cả các thành viên của Quỷ Ảnh cùng tôi đi cứu anh ấy”

Quan Minh Vũ không dám chậm trễ một giây một phút nào.

Sau mười phút, Nghiêm Linh Trang đã đến được phòng trọ của Chiến Hàn Quân.

Các thành viên của Quỷ Ảnh lấy phòng trọ làm trung tâm, tản ra bốn phía tìm kiếm tung tích của Lê Hoàng.

Nghiêm Linh Trang nhìn thấy vết máu đỏ tươi ở trước cửa thì đột nhiên thét lên thảm thiết.

“AI Anh A Nguyệt…”

Giọng nói yếu ớt của Chiến Hàn Quân từ trong phòng vọng ra: “Yên tâm đi, tôi chưa chết”

Nghiêm Linh Trang đẩy cửa vào, nhìn thấy Chiến Hàn Quân năm trên giường, một tay bụm chặt vết thương, mặt mày trắng bệch thì Nghiêm Linh Trang lập tức chạy qua.

*Xin lỗi, đã gây thêm rắc rối cho cô”

Chiến Hàn Quân yếu ớt nói.

Nghiêm Linh Trang hoảng hốt nhìn Chiến Hàn Quân chăm chăm, rồi đưa mắt nhìn lên mảng máu lớn dính trên chăn. Cô không biết vết thương của anh nằm ở đâu, cũng không biết anh bị thương có nặng không, chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó thì đã sợ đến ngây người ra.

Chiến Hàn Quân nhìn những giọt nước mắt đang rưng rưng trong đáy mắt của cô thì hơi ngây ra rồi nói: “Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi Câu nói đó của anh như cho Nghiêm Linh Trang uống một viên thuốc an thần, lúc này Nghiêm Linh Trang mới định thần lại.

Cô đưa tay muốn cởi áo thun của anh ra để kiểm tra vết thương thử.

Chiến Hàn Quân hoảng hốt thốt lên: “Cô làm gì thế?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi muốn kiểm tra vết thương của anh thử.”

Chiến Hàn Quân nằm lấy cánh tay đó của cô và nói: “Nam nữ không được tùy tiện động chạm, cô không biết sao?”

Nghiêm Linh Trang nhìn lên cánh tay của anh và nói: “Vậy anh năm lấy tay tôi làm gì?”

Chiến Hàn Quân lập tức buông tay cô ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play