Ánh mắt của Chiến Hàn Quân đột nhiên toát ra vẻ lạnh lùng và nguy hiểm, anh hạ giọng hét lên hung dữ: “Cút”

Lê Hoàng đứng thẳng người lên rồi đột nhiên tiến sát về phía Chiến Hàn Quân.

Sau đó mạnh tay vứt đầu thuốc lá xuống đất rồi dùng sức đạp lên cứ như thể anh ta đang đạp lên Chiến Hàn Quân.

Mặt Lê Hoàng hằm hằm, anh ta hãng hộc nói: “A Nguyệt, anh cao ngạo gì chứ?

Chẳng phải anh là đồ vô dụng nhất trong làng chài của chúng tôi sao? Mấy năm nay sống nhờ vào vợ nuôi, xem việc ăn bám là lẽ đương nhiên, hừ hừ, vậy mà còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi hả?”

Chiến Hàn Quân khẽ nhích môi rồi nói với vẻ nguy hiểm: “Cút. Đừng để tôi phải nói lần thứ ba”

Lê Hoàng đưa mắt nhìn lên nắm đấm đang nằm chặt của anh rồi nói: “Chà, muốn đánh tôi sao? Anh xem anh mỏng manh yếu ớt như thế, anh biết đánh nhau sao?”

Trong đầu Chiến Hàn Quân nghĩ đến chiêu thức mà Nghiêm Linh Trang dùng để đối phó với bọn cướp giật, anh đột nhiên nhảy lên, vừa đá vừa xoay một góc 540 độ, đá Lê Hoàng bay ra rất xa.

Lê Hoàng nhìn Chiến Hàn Quân chằm chằm với bộ dạng không thể tin nổi. Anh ta lau máu mũi, giận dữ bò dậy rồi nói: “Không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Chiến Hàn Quân nhìn vào năm đấm của mình, anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, võ công không phải kỹ năng mà một sớm một chiều có thể luyện được, rõ ràng là trước đây anh đã biết.

Lê Hoàng móc điện thoại ra và bật chế độ rãnh tay. Chiến Hàn Quân lập tức nghe thấy tiếng khóc của Hổ Tử phát ra qua điện thoại: “Bố, cứu con”

Vẻ thờ ơ trong ánh mắt của Chiến Hàn Quân lập tức trở nên hung hãn, anh nói: “Khốn nạn, thả con trai tôi ra”

Lê Hoàng tắt điện thoại, nở nụ cười méo mó và hung tợn, anh ta nói: “A Nguyệt, tôi có lòng tốt giới thiệu thanh niên của làng chài đến công trường Ngọc Bích kiếm tiền nhưng anh lại lấy oán báo ơn, chặn đường phát tài của tôi, tôi muốn anh phải bồi thường gấp bội “Anh muốn bao nhiêu?” Chiến Hàn Quân nổi giận hỏi.

Lê Hoàng đáp: “Vậy thì phải xem thử con trai anh trong lòng anh đáng giá bao nhiêu tiền rồi”

Giây phút đó, Chiến Hàn Quân thật sự đang suy nghĩ về địa vị của Hổ Tử trong lòng mình.

Hình như có hơi không quan trọng…

Cái cảm giác không thấy liên quan gì đến mình đó khiến Chiến Hàn Quân tự cảm thấy căm ghét bản thân. Đó là con trai của anh mà, sao anh có thể lạnh lùng với máu mủ của mình như thế?

Lê Hoàng nói: “Tôi biết anh có quan hệ rất tốt với tổng giám đốc Á Châu, bây giờ tôi đối xử với anh như thế, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi cần mười bảy triệu, lấy được mười bảy triệu đó thì tôi sẽ biến mất khỏi thủ đô.

Chiến Hàn Quân giận dữ trợn anh ta rồi nói: “Anh rõ ràng là điên thậ tiền, chỉ có cái mạng này thôi “Anh đến xin tổng giám đốc Á Châu, bảo cô ta đưa cho anh mười bảy tỷ”

“Tôi với cô ấy không họ hàng thân thích, dựa vào đâu mà cô ấy phải đưa cho tôi nhiều tiên như thế? Trên người tôi có mấy triệu, anh cần thì tôi sẽ đưa cho anh, anh phải thả Hổ Tử ra. Nếu anh dám động đến Hổ Tử thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh” Chiến Hàn Quân hung dữ cảnh cáo.

Anh đưa khuôn mặt lạnh lùng ra, giọng điệu mang vẻ uy hiếp khiến Lê Hoàng bất giác run lên.

Nhưng khi Lê Hoàng vạch ra kết hoạch bắt cóc này thì anh ta đã hạ quyết tâm được ăn cả ngả về không rồi.

“Đừng trả giá với tôi. Mười bảy triệu, một cắc cũng không được thiếu, nếu không thì những người bắt cóc Hổ Tử không lấy được tiền sẽ giết người đấy”

Mặt Chiến Hàn Quân tái xanh, Lê Hoàng thúc giục: “Mau gọi điện cho cô ta đi.”

Chiến Hàn Quân bị ép phải móc điện rồi, không có thoại ra, để bảo vệ Hổ Tử anh không thể không gọi điện cho Nghiêm Linh Trang.

Anh phải giữ chân bọn người điên cuồng này.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối nhưng anh lại không biết làm sao để mở miệng.

“Alo, anh A Nguyệt” Giọng nói vui vẻ của Nghiêm Linh Trang nhanh chóng truyền đến từ đầu dây bên kia.

Chiến Hàn Quân tức giận trừng Lê Hoàng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Lê Hoàng thấy anh không sợ uy hiếp thì quyết định tự mình nói chuyện với Nghiêm Linh Trang: “Tổng giám đốc Trang, bây giờ A.

Nguyệt đang ở trong tay tôi, nếu muốn anh ta sống sót thì lập tức chuyển mười bảy triệu vào số tài khoản 18454****, nhớ kỹ, không được báo cảnh sát.”

Đầu dây bên kia im phăng phắc.

Chiến Hàn Quân cong môi nở nụ cười đầy đắc ý.

Nghiêm Linh Trang cũng là người từng trải, sao cô có thể dễ dàng bị kẻ bắt cóc uy hiếp được?

Nhưng…

Nghiêm Linh Trang như định thần lại, giọng cô run run vang lên: “Chỉ cân anh đảm bảo sự an toàn cho anh ấy thì đừng nói mười bảy triệu, dù là một trăm bảy mươi triệu tôi cũng đưa cho anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play