“Xin hỏi ý cô là gì?” Phóng viên khó hiểu hỏi lại.

“Thời điểm gặp đau khổ, có thể dũng cảm chia sẻ với nhau. Chứ không phải là một người âm thầm gánh chịu nỗi đau khổ của hai người.”

Chiến Hàn Quân lặng lẽ nhìn chăm chằm vào Nghiêm Linh Trang trên màn hình, trong mắt hiện ra vẻ mỉa mai nghi ngờ.

Rõ ràng khi ở trước mặt anh, cô đã ra vẻ mình rất có lòng thương người, vậy mà đến lúc trả lời phỏng vấn lại giả vờ ra dáng chuyên gia tình trường như vậy.

Diễn hay lắm!

Nghiêm Mặc Hàn bất ngờ xuất hiện và ngồi xuống kế bên Chiến Hàn Quân.

Nhìn vào Nghiêm Linh Trang trên màn hình đang thỏa thích luyên thuyên mà nói: “Tôi biết con hổ cái này. Cô ta là nữ hoàng của đế quốc Á Châu, lúc nào cũng để mắt sau gáy, kéo được tới hai mươi lắm ngàn người. Cô ta có nuôi một đám đàn ông dưới trướng, chỉ phục tùng một mình cô ta.”

Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Mặc Hàn, trong đôi mắt sâu thẳm pha chút lạnh lùng không dễ gần.

“Cút!” Giọng nói trâm thấp đến đáng sợ, giống như tiếng gầm thét giận dữ của dã thú.

Nghiêm Mặc Hàn trợn to mắt, rốt cuộc thì tên này có mất trí nhớ không vậy?

Mặc dù Chiến Hàn Quân không thích nữ ma đầu có cuộc sống cá nhân phóng túng, nhưng dù sao nữ ma đầu cũng đã giúp anh, mà anh là người phân biệt ân oán rõ ràng.

Nghiêm Mặc Hàn nói xấu Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân cảm thấy ghê tởm.

Ánh mắt Nghiêm Mặc Hàn rơi xuống chiếc quần jean và áo phông rẻ tiền trên người Chiến Hàn Quân. Anh ta thật sự không hiểu, tên này đã nghèo túng đến thế mà sao khí thế của anh vẫn mạnh mẽ như vậy?

“Này, tìm việc làm không?”

Nghiêm Mặc Hàn cầm trong tay một xấp tờ rơi có in dòng chữ “Thông báo tuyển dụng”.

Chiến Hàn Quân lấy toàn bộ xấp tờ rơi trong tay anh †a, sau đó xem từng tờ một.

In trên tờ rơi có khá nhiều ngành ngị khác nhau, từ tài xế, vệ sĩ, giáo viên, y sĩ đến họa sĩ, thầy dạy dương cầm… Có thể nói là ba trăm sáu mươi thứ, cái gì cũng có.

Chiến Hàn Quân tức giận ném xấp tờ rơi vào người anh ta, bật ra hai chữ: “Lừa đảo.”

Nghiêm Mặc Hàn kích động đứng lên tự bào chữa cho mình: “Tôi… không phải là lừa đảo. Tôi là nhân viên tiếp cận cộng đồng, chuyên chịu trách nhiệm tập hợp các nhu cầu công việc của các công ty. Nếu cậu có nhu cầu tìm làm thì có thể tìm tôi để được giúp đỡ’ Chiến Hàn Quân nghỉ hoặc nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Quả thật tôi cần một công việc.”

Nghiêm Mặc Hàn tỏ thái độ nghiêm chỉnh: “Chỗ tôi đúng lúc thiếu một chân tạp vụ, chạy việc lặt vặt và rửa chén bát trong căn tin trường học…”

Chiến Hàn Quân nghĩ đến đống chén đĩa dính đầy đầu mỡ thì nhíu mày.

Nghiêm Mặc Hàn chợt nảy ra ý nghĩ muốn chỉnh anh một phen: “Nhân viên vệ sinh, có làm không?”

“Hay là đến công trường bê gạch? Tiền công cũng cao lắm?”

Nghiêm Mặc Hàn thầm thấy vui vẻ trong lòng: “Không phải cậu có bệnh sạch sẽ sao?

Tôi chuyên trị chứng sạch sẽ của cậu đấy”

Chiến Hàn Quân cũng không phải là quả hồng mềm mặc người khác nhào nặn: “Tôi thấy các anh có tuyển một thầy dạy dương cầm mà, tôi muốn thử xem.”

Nghiêm Mặc Hàn choáng váng.

Trình độ chơi dương cầm của Chiến Hàn Quân không thua gì bậc thầy dương cầm chuyên nghiệp hàng đầu. Ngoại trừ việc kinh doanh thì chơi dương cầm hẳn là việc mà anh thích làm nhất.

Không ngờ cho dù anh bị mất trí nhớ mà vẫn có thể tìm được chính xác thứ mình thích.

Nghiêm Mặc Hàn giả vờ ngạc nhiên: “Cậu biết chơi dương cầm à? Vừa đúng lúc cháu gái tôi cần một giáo viên dương cầm.

Tôi thấy ngón tay của cậu khá đẹp đấy, vừa nhìn đã biết là người luyện dương cầm từ nhỏ rồi. Vậy hay là cậu làm gia sư cho cháu gái tôi, về tiền lương thì tôi có thể ứng trước cho cậu, thế nào?”

Chiến Hàn Quân gật đầu: “Được.”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo cho cậu biết trước. Cháu gái tôi chỉ mới mười hai tuổi, ngoại hình không tệ lắm, nhưng tiếc là con bé bị anh trai Diệp Phong của mình chiều hư rồi, có bệnh công chúa rất lớn, chỉ quen được cưng chiều thôi.

Cậu phải nhịn nó một chút.”

Chiến Hàn Quân dò hỏi: “Tên cô bé là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play