Nghiêm Linh Trang vô cùng đắc ý nhìn anh: “Như thế nào? Anh muốn làm vệ sĩ cho tôi không?”

“Không muốn.” Anh cắn răng nói.

Người phụ nữ này, thế mà điều tra anh ở sau lưng?

“Số tiền tôi còn nợ cô, tôi sẽ sớm trả lại”

Chiến Hàn Quân từ trên giường bệnh ngồi dậy, xốc chăn lên muốn rời đi.

Nghiêm Linh Trang gục đầu xuống với vẻ mặt bực bội.

“Bản vẽ kia thì sao? Bản vẽ của anh xảy ra vấn đề, chẳng lẽ anh không định chịu trách nhiệm sao?” Nghiêm Linh Trang hét về phía tấm lưng cao thẳng của anh.

Chiến Hàn Quân đang đứng ở cửa, trong giọng nói lộ ra một tia cay nghiệt: “Chắc hẳn cô cũng biết rằng đây không phải là sai lầm của tôi. Đừng vì muốn có được tôi mà dùng những thủ đoạn bẩn thỉu kia. Điều này sẽ chỉ: khiến tôi càng thêm coi thường cô thôi.”

Sau đó, anh cứ giũ áo bỏ đi như vậy.

Nghiêm Linh Trang giận giữ đến mức đá vào giường bệnh: “Anh chảnh cái gì chứ?

Chiến Hàn Quân, anh dám xem thường em ư? Không phải lúc đầu ai đó mặt dày mày dạn theo đuổi em hay sao? Chết tiệt!”

Sau khi Chiến Hàn Quân rời khỏi bệnh viện Á Châu, Nghiêm Linh Trang bất ngờ quay trở lại tòa nhà văn phòng của Á Châu – văn phòng Tổng giám đốc.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy Nghiêm Linh Trang mặt hầm hầm đi tới, khẩn trương ném tập tài liệu trên tay đi, dành cho em gái bảo bối sự săn sóc chu đáo nhất.

“Tổng giám đốc Nghiêm Linh Trang, ai ức hiếp em vậy?”

Nghiêm Linh Trang thở hồng hộc nói “Trên đời này, ngoại trừ Chiến Hàn Quân ra, còn ai có thể ức hiếp được em”

Ngày hôm qua Quan Minh Vũ đã thông báo cho Nghiêm Mặc Hàn tin tức gây sốc về sự trở lại của Chiến Hàn Quân.

Nghiêm Mặc Hàn xắn ống tay áo lên, tức giận bừng bừng nói: “Cái tên này một khi rời đi đã là ba năm, giao Á Châu cho em, ép em từ một cô gái nhỏ hoa nhường nguyệt thẹn trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái. Sau khi cậu ta quay trở về không những không cảm kích, lại còn bắt nạt em. Vậy thì anh sẽ đi tìm cậu ta, nếu không đánh cho cậu ta răng rơi đầy đất thì anh không phải là Nghiêm Mặc Hàn nữa”

Nghiêm Linh Trang than thở nói: “Thật ra anh ấy không có ức hiếp em. Thế nhưng, khi anh ấy nhìn thấy em, so với người ngoài còn xa cách hơn. Hơn nữa, cho dù em mê hoặc anh ấy như thế nào, anh ấy cũng không hề bị lay động. Em vô cùng nghỉ ngờ anh ấy bị người khác đoạt xác rồi.”

Nghiêm Mặc Hàn “phụt” bật cười một tiếng: “Nếu như anh đoán không sai, em nhất định lấy diện mạo ngay lúc này đến gặp cậu ta đúng không?”

Nghiêm Linh Trang buồn bực không thôi: “Có vấn đề gì sao?”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn khuôn mặt hun khói đầy khó coi của Linh Trang, nuốt một ngụm nước bọt: “Có vấn đề rất lớn. Diện mạo này của em, ngay cả anh ruột như anh đây khi nhìn thấy cũng cảm thấy nuốt không trôi, huống chỉ loại người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế ưa sạch sẽ như cậu ta.”

Nghiêm Mặc Hàn lườm anh ta “xoẹt” một cái: “Anh cho răng anh ấy nông cạn giống như anh hay sao? Chính bản thân anh thuộc hiệp hội ngoại hình, vì thế mà cho rằng mọi đàn ông trong thiên hạ đều giống anh ư?”

Sau đó, cô sờ vào khuôn mặt đen như mật của mình với vẻ mặt tự hào: “Anh Quân nói rồi, bất kể em biến thành bộ dạng gì, anh ấy đều thích”

Nghiêm Mặc Hàn dùng tay xoa xoa vào khuôn mặt của Nghiêm Linh Trang, sau đó nhìn qua lớp dầu mật ong thật dày dính vào.

bên trên lòng bàn tay. Chán ghét tới mức muốn nôn mửa: “Tổng giám đốc Nghiêm Linh Trang, đống dầu mật ong này của em có thể rán bánh được rồi đấy. Anh cũng không tin cặp mắt của Chiến Hàn Quân kia thật sự có thể phát hiện ra vẻ đẹp của em qua lớp mật đen nhánh dày đặc này”

Linh Trang thảng thốt nhìn lớp đầu mật ong trên ngón tay của Nghiêm Mặc Hàn, giờ phút này đây cô có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của cô chắc hẳn đã bị cạo bởi hai dấu móng tay của Nghiêm Mặc Hàn.

“Nghiêm Mặc Hàn! Ai cho anh chạm vào mặt của em?” Nghiêm Linh Trang tức giận đến phát điên Cô sợ nhất là trang điểm. Đặc biệt là công đoạn thoa dầu mật ong.

Thật sự tốn rất nhiều thời gian để thoa cho thật dày và đều.

Thế nhưng, dưỡng da chiết xuất từ nhau thai cừu được thêm vào trong dầu mật ong sẽ khiến cho cô càng lúc càng xinh đẹp hơn khi trang điểm.

Nghiêm Mặc Hàn vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi”

Nghiêm Linh Trang chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt bất lực, cũng không đánh anh ta.

Nghiêm Mặc Hàn thở dài cô đơn: “Trước kia khi anh đắc tội đến em, ngay lập tức em sẽ nhảy dựng lên đánh anh cho no đòn.

Nhưng từ khi em trở thành tổng giám đốc, em không còn đánh anh nữa. Người bên ngoài đều nói em là con hổ cái, nữ Tu La Thật ra anh cảm thấy, em mỗi lúc một dịu dàng hơn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play