Vườn hoa Nhật Lịch Chiến Hàn Quân ngồi ở giữa phòng khách, vẻ mặt lãnh đạm nhìn công ty chuyển nhà dọn đồ đạc ra ngoài.

Nhân viên của công ty chuyển nhà có một số điều không hiểu, thỉnh thoảng ghé qua hỏi anh: “Anh Chiến, đồ dùng thông thường cần chuyển không?”

“Lọ hoa trong nhà có cần chuyển đi không?”

Chiến Hàn Quân nói: “Hãy dọn hết mọi thứ thuộc về tôi ra khỏi căn nhà này.”

Anh muốn để lại khu vườn hoa Nhật Lịch cho Nghiêm Linh Trang, Nghiêm Linh Trang rất ghét anh, nếu cô nhìn thấy đồ gì thuộc về anh, chắc cô… Chiến Hàn Quân lắc đầu cười khổ, anh không dám nghĩ tới vẻ tức giận trên khuôn mặt của Nghiêm Trang Linh lúc đó.

Vườn hoa Nhật Lịch trở thành một ngôi nhà trống, như thể chưa từng có ai sống ở đây.

Mọi dấu vết thuộc về Chiến Hàn Quân đã bị xóa sạch.

Công ty chuyển nhà đã lái một vài chiếc xe chở đồ đạc đến biệt thự Ngọc Bích.

Một giờ sau, chiếc Rolls Royce của Chiến Hàn Quân xuất hiện ở cổng của biệt thự Ngọc Bích.

Ông cụ nhà họ Chiến nghe được tin tức Chiến Hàn Quân trở về, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc cuối cùng cũng thay đổi, phút chốc trở nên tuyệt vọng và không cam chịu.

“Chiến Hàn Quân, sao cháu phải làm thế chứ?”

Chiến Hàn Quân từ nhỏ đã là một người độc tài độc đoán, không ai có thể thay đổi được quyết định của anh ấy.

Ông cụ nhà họ Chiến biết mình không thể thay đổi vận mệnh của Chiến Hàn Quân được nữa.

Chiến Hàn Quân trở lại Vườn Hương Đỉnh của mình, Diệp Phong đẩy cậu đến cửa Vườn Hương Đỉnh, Chiến Hàn Quân run rẩy đứng lên.

Diệp Phong đưa tay ra định giúp, nhưng bị Chiến Hàn Quân từ chối.

Diệp Phong nói với vẻ mặt lo lảng: “Tổng giám đốc, chân của anh vẫn đang hồi phục, bác sĩ chuyên khoa phục hồi chức năng nói rằng anh không thể hành động quá vội vàng…

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ bướng bỉnh, vẻ mặt của một đế vương muốn chinh phục thiên hạ.

“Tôi phải đứng dậy” Cái chân tê dại cùng với cơn đau buốt từ dưới chân khiến trên trán anh toát ra mồ hôi lạnh Diệp Phong nhìn Tổng giám đốc, trong quãng đời ngắn ngủi này, anh ta đã học được rất nhiều tinh thần tích cực từ Tổng giám đốc.

Ví dụ, bảo vệ những thiếu sót.

Ví dụ, nhẫn nhịn.

Ví dụ, đừng bao giờ cúi đầu trước bất kỳ thế lực xấu xa nào.

Chiến Hàn Quân lê thân hình nặng nề của mình đi khắp mọi ngóc ngách của Vườn Hương Đỉnh.

Trở về nơi quen thuộc này, anh không khỏi bồi hồi nhớ về bao kỉ niệm đẹp ngày xưa.

Anh vẫn nhớ Lạc Thanh Du đã ngồi đó, nhẹ nhàng sát trùng bàn tay bị thương của anh.

Giọng nói ngọt ngào của cô xuyên qua màng nhĩ của anh mà không hề báo trước.

“Nếu hôn nhân đã là một cái cùm, một cái lồng khiến con người ta không thể thở được, vậy thì tại sao không buông tay nhau và sống tốt?”

Anh nhớ lúc đó anh đã rất tức giận Anh mắng cô: “Lạc Thanh Du, bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ấy đi. Ly hôn là một biểu hiện của những người chưa trưởng thành”

Lạc Thanh Du hiển nhiên vô cùng sốc.

trước hơi thở u ám của anh. Cuối cùng, cô chọn cách bằng mặt nhưng không bãng lòng. “ÔI Tôi hiểu rôi.”

Sau đó, ánh mắt Lục Thiếu Du mang theo chút khôn ngoan: “Ngài Hàn Quân, anh… không muốn ly hôn sao?”

Anh tuyên bố từng chữ, “Cô là người vợ mà tôi đã chọn, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến tận cùng. Trong từ điển của tôi không có hai từ ly hôn, chỉ có từ góa bụa.”

Góa bụa? Lạc Thanh Du sắc mặt tái nhợt, cả người run lên.

“Ồ, hiểu rồi”

“Vậy còn cô?” Chiến Hàn Quân oai phong.

Lạc Thanh Du sợ hãi trước vẻ ngoài hung dữ của anh, đến mức suýt khóc. “Ngài Hàn Quân, tôi… sẽ không ly hôn. Tôi có chết, cũng sẽ chết cùng ngài Hàn Quân.”

Một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt lạnh lùng và thê lương của Chiến Hàn Quân, trong phút chốc dường như tất cả hoa bỉ ngạn trong vườn đều nở rộ, đỏ rực trên con đường xuống âm phủ, để những tuyệt vọng khi đang cận kề cái chết được giảm bớt.

Chiến Hàn Quân chậm rãi ngồi xuống sô pha, ngồi ở nơi ấm áp nhất trong trí nhớ của anh, anh đưa tay ra vuốt ve vị trí trống đối diện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play