Từ trước tới nay cô luôn nói tính cách xấu xí này của cô là do anh nuông chiều mà ra. Nhưng hiện tại sao lại thành trời sinh đã có rồi?

Cho nên anh thật sự là muốn xem quá khứ của hai người liệu sẽ xóa bỏ được không.

Diệp Phong lên tầng báo cáo: “Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong”

Chiến Hàn Quân gật đầu: “Đi thôi.”

Nghiêm Linh Trang lạnh như băng nói: “Anh Quân, xin dừng bước.”

Cô từ chối sự quan tâm của anh dành cho cô.

Chiến Hàn Quân tức giận trừng mắt nhìn cô nói: “Cô có chuyện gì?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi sẽ ghi nhớ hiệp ước của tôi và anh Quân. Anh Quân, khi nào có nhu cầu về phương diện kia có thể gọi tôi đến. Nhưng tất cả thời điểm khác, hy vọng anh và tôi đều tự biết lo cho bản thân.”

“Nghiêm Linh Trang.”

Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nổi giận nói: “Tôi không có gì để thẳng thắn cả. Cái gọi là nỗi khổ không thể nói ra cũng chỉ do bản thân cô tự nghĩ ra mà thôi. Còn nữa…

Đôi môi mỏng của Chiên Hàn Quân nâng lên, cuối cùng lại vẫn đem những lời tàn nhẫn giấu trong lòng nói ra.

“Cách kiểm tra tối qua thực sự cấp rất thấp. Cô phải biết rằng, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông có thể tách tình yêu khỏi tình dục. Mà phụ nữ thì không thể. Chính xác mà nói, là cô không thể Một câu cuối cùng, anh bày ra khinh thường đối với sự kém cỏi của cô.

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang trắng bệch, cơ thể giống như hồn phiêu phách tán, bỗng nhiên trở nên lạnh run.

Sau đó cô nhấc hành lý hướng tới cầu thang.

Chiến Hàn Quân nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm nhìn của anh, khuôn mặt lạnh như băng của anh cuối cùng cũng được tháo xuống lớp ngụy trang.

Anh nghe được âm thanh còi xe đã đi xa, đột nhiên đứng dậy từ xe lăn quay lại hướng cửa sổ.

“Linh Trang-‘ Anh phát ra một tiếng rên rỉ.

“Thực sự xin lỗi” Anh trượt chân ngã trên mặt đất.

Chưa bao giờ anh cảm thấy chán ghét sự kém cỏi hiện tại của bản thân đến như vậy. Chán ghét sự lạnh lùng, nhiệt tình của mình với Nghiêm Linh Trang, khiến cô bị mắc kẹt trong những cảm xúc luôn thay đổi của anh mà không biết phải làm thế nào.

Anh chán ghét chính mình đã khiến Nghiêm Linh Trang trở nên khổ sở như vậy.

Nghiêm Linh Trang vừa về đến khuôn viên nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu, Thôi Như An liền chạy nhanh ra đón, cô ta tràn đầy tức giận.

“Cô chủ à, cuối cùng cô cũng trở lại.”

Thôi Như An giúp cô xách hành lý, tiếp tục lải nhải nói: “Hôn lễ của Nghiêm Hiểu nhà chúng ta, rốt cuộc cô có quan tâm không?”

Đàm Bảo Ngọc thầm thì nói: “Linh Trang đang xử lý chuyện của công ty, nào có thời gian quan tâm đến hôn lễ của chị cô được.”

Thôi Như An liền khôi phục bản tính không tốt của cô ta nói: “Cô chủ hiện giờ chính là người cầm quyền của tập đoàn Nghiêm thị, vậy nên phải quản lý hết chuyện lớn nhỏ của nhà họ Nghiêm. Đây là quy tắc”

Sau khi Nghiêm Linh Trang vào nhà, Đàm Bảo Ngọc lập tức đưa cho cô ly nước nói: “Uống nước đi.”

Nghiêm Linh Trang uống nước xong, đặt cốc nước lên trên bàn.

Thôi Như An đặt mông ngồi xuống cạnh Nghiêm Linh Trang nói: “Cô chủ à, Nghiêm Hiểu kết hôn, nhà người ta lên tiếng, sính lễ ba trăm tỷ. Nhà họ Nghiêm chúng ta nếu không làm được thì rất mất mặt”

“Chuyện này bố thấy thế nào?”

Nghiêm Linh Trang hướng ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Chính đang đọc báo.

Nghiêm Chính gập tờ báo lại nói: “Linh Trang, bố đương nhiên hy vọng con có thể giải quyết được chuyện này, dù sao đó cũng là hôn sự của Nghiêm Hiểu, bố không muốn bạc đãi nó”

Nghiêm Linh Trang gật đầu, ánh mắt lại chuyển đến Đàm Bảo Ngọc nói: “Bố Nghiêm Mặc Hàn và chị dâu ngay cả hôn lễ còn không được tổ chức, nếu chúng ta xử lý tốt chuyện của Nghiêm Hiểu, bố không sợ Nghiêm Mặc Hàn đau lòng sao?”

Nghiêm Chính giật mình.

Thôi Như An nói: “Đó là chính nó không làm. Liên quan gì đến chuyện của Nghiêm Hiểu? Hơn nữa, nó cưới người vợ này có thể so sánh được với Điền Ngọc Mễ sao?”

Đàm Bảo Ngọc cắn môi, vẻ mặt xấu hổ.

Nghiêm Linh Trang tức giận nói: “Thôi đi. Điền Ngọc Mễ chính là người thừa kế tập đoàn Điền thị. Giá trị con người cao, là người ngạo mạn, hành vi kiêu ngạo.

Nghiêm Hiểu rước một người vợ như vậy vào cửa, về sau chỉ có cô mới chịu được”

Sau đó cô thân thiết nắm lấy tay Đàm Bảo Ngọc, khen không dứt miệng: “Chị dâu nhà tôi, tuy xuất thân không bằng Điền Ngọc Mễ, nhưng tất cả mặt khác chị ấy đều hơn. Ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nhà chúng ta lấy được chị ấy là phúc nhà họ Nghiêm tu mấy đời mới có được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play