Đôi mắt cô chớp giống như con nai vàng ngơ ngác, trong veo đến mức không nhuốm một chút bụi trần.

“Cô đang quyến rũ tôi sao?”

Giọng anh mang theo đầy tức giận.

Nhưng Nghiêm Linh Trang cũng không sợ chết lấy tay chạm khế vào cổ, vuốt ve khuôn mặt lạnh hơn cả tác phẩm điêu khắc của anh nói: “Anh Quân, anh nhìn tôi đi”

Cô kéo gương mặt đẹp trai của anh lại gần cô, anh mắt Chiến Hàn Quân không tự chủ mà nhìn xuống cổ cô, chiếc cổ quá gợi cảm. Quả thực rất làm cho người ta muốn phun lửa.

“Đi ra ngoài” Anh ra lệnh.

Nghiêm Linh Trang giật mình, đáy mắt hiện lên một chút thất vọng, nhưng chỉ một chút rồi biến mất. Sau đó lại khôi phục bộ dạng phong tình nói: “Anh Quân, không phải anh coi tôi như tình nhân sao?

Một tháng trả ba mươi tỷ, có phải anh cảm thấy không cần nữa không?”

Chiến Hàn Quân trầm mặc.

Thật ra anh rất muốn không quan tâm mà điên cuồng giữ lấy cô, nhưng chỉ sợ cô sẽ nhận ra điều bất thường.

Dù sao vào thời điểm nòng nọc chạy lên não anh, anh sẽ không thể giữ được lý trí như vậy. Sau đó, sẽ để lộ ra tình cảm của anh.

“Không cần” Anh tuyệt vọng đè nén dục vọng của cơ thể.

“Anh Quân, người nhà họ Nghiêm chúng tôi là thương nhân luôn làm tròn bổn phận, chưa bao giờ để khách chịu thiệt thòi” Nói xong, tay cô bắt đầu không an phận.

“Nghiêm Linh Trang” Anh tức giận bắt lấy tay cô.

Nghiêm Linh Trang được một tấc lại càng muốn tiến thêm một tấc.

Cô điên cuồng trêu chọc anh.

Trong đầu nảy ra một ý tưởng nếu trong lòng anh thật sự có người khác, anh sẽ không phản ứng lại cô.

Mà cô cũng chỉ là muốn thử anh.

“Làm như vậy sẽ không tốt cho đứa bé” Anh tìm được một lý do.

“Anh nhẹ nhàng một chút sẽ không ảnh hưởng gì.” Cô nói.

Cô nằm ở trước mặt anh, bỗng nhiên dừng lại hết mấy lời trêu chọc, trong lòng vô cùng chán nản.

Vì sao cô cố gắng như vậy, nhưng anh lại không có phản ứng gì?

Chiến Hàn Quân không khỏi bất ngờ, cô nhóc kia châm ngòi thổi gió mà không chịu trách nhiệm dập tắt lửa sao?

Ngay tại thời điểm cô định lật chăn rời đi bỗng nhiên một cánh tay dài vươn ra tắt đèn tường.

Sau đó cơ thể của cô bị cánh tay dài của anh kéo lại, liên tiến vào trong lồng ngực ấm áp.

Có lẽ là lo lắng cho cục cưng trong bụng cô nên động tác của anh nhẹ nhàng chưa từng có.

Trong phòng một mảnh tối đen, cô không thể nhìn thấy đôi đồng tử chịu đủ sự tra tấn và tràn đầy tình cảm của anh.

Nhưng cô có thể cảm nhận sự che chở cẩn thật của anh dành cho cô.

Như trước đây, không, thậm chí còn hơn cả trước đây.

“Anh còn yêu em” Trong đêm tối, đôi môi mỏng của Nghiêm Linh Trang nhẹ nhàng nói ra vài từ.

Chiến Hàn Quân toàn thân như bị khựng lại, như thể bị một luồng khí lạnh xuyên qua.

Anh cố tình nói dối: “Nếu cô cảm thấy sự dịu dàng của tôi dành cho cô là do có tình cảm với cô, vậy thì cô thực sự là tự mình đa tình. Tôi chỉ là vì đứa bé”

Trong lòng Nghiêm Linh Trang dâng lên một trận chua sót, miệng cười nói: “Nếu anh Quân không yêu, sẽ không có chuyện phát sinh quan hệ với em”

Chiến Hàn Quân: “..”

Một bước đi sai lầm trở thành một sự hối hận vĩnh viễn.

“Với bản lĩnh kiềm chế của anh Quân, nếu không phải yêu em, tại sao lại có thể say rượu?” Nghiêm Linh Trang vuốt cằm anh cười nhạo.

Chiến Hàn Quân bất ngờ.

Hiện giờ chỉ có thể lựa chọn trầm mặc mà chống đỡ.

Nghiêm Linh Trang đứng lên, mở đèn tường lên vô cùng trịnh trọng nói: “Hiện tại em và anh nên thẳng thắn một lần nữa, em sẽ đem hết nỗi lòng của bản thân nói hết cho anh nghe. Đời này, em cũng chỉ nói một lần này thôi. Anh nên nghe cho kỹ”

Hàn Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc của Nghiêm Linh Trang, tâm trạng trở nên nghiêm túc.

“Anh Quân, nếu anh còn yêu em, em hy vọng anh sẽ coi em giống như một người bạn đời thực sự, chứ không phải là một cô gái nhỏ được anh bảo vệ, che chở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play