Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang giải thích với Chiến Hàn Quân căng thẳng như thế, cũng là khiến Nghiêm Hiểu Như ngầm thích.

Từng nghĩ rằng tình cảm của bọn họ kiên cố không thể đổ vỡ, không ngờ rằng bọn họ lại thật sự tan vỡ đến bước đường như vậy.

Nghiêm Linh Trang mất đi một chỗ dựa vững chắc là Chiến Hàn Quân, Nghiêm Hiểu Như đột nhiên cảm thấy cô không còn nở mày nở mặt như trước nữa.

Dưới đáy mắt cô ta, lộ ra dáng vẻ xem thường coi rẻ.

“Chị à, tôi còn tưởng phí nuôi dưỡng con cái chị sẽ có sự sắp xếp hợp lý. Thì ra chị lại lén lút dùng số tiền này sau lưng cậu Quân à”

Nghiêm Hiểu Như nói lời này, chứa đầy sự coi thường đối với Nghiêm Linh Trang, cũng có ý muốn mách cho Cậu Quân biết.

Nghiêm Hiểu Như cho rằng, cậu Quân nếu như biết chuyện Nghiêm Linh Trang dùng tiền nuôi con, nhất định sẽ nổi nóng với CÔ.

Sau này, Nghiêm Linh Trang còn muốn lấy tiền từ anh nữa, sẽ càng khó hơn.

Nghiêm Linh Trang cảm thấy rất khó khăn quẫn bách.

Chiến Hàn Quân ghé mắt nhìn Linh Trang, trước kia cô sẽ không chịu ức như thế, nếu như có người ức hiếp cô, cô liền dựng ngược lên.

Nhưng bây giờ, cô phải chịu đựng như con rùa rụt cổ, Sự sắc sảo tài năng của cô không còn thấy nữa, chỉ còn lại sự nhẫn nhịn bất lực.

Chiến Hàn Quân vô cùng thương Nghiêm Linh Trang, nhưng lại không thể công khai bảo vệ cô, chỉ có thể âm thầm bảo VỆ CÔ.

Ngay khi mẹ con Thôi Như An cười trên nỗi đau của người khác đợi chờ Chiến Hàn Quân sẽ nói nặng lời với Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt ngạc nhiên nhưng cũng đầy sắc lạnh nhìn một lượt hai mẹ con.

“Sao thế, hai người rất muốn tiền nuôi dưỡng của con gái tôi à?” Giọng nói của anh rất nhẹ, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác áp lực không hề nhỏ.

Hai mẹ con Thôi Như An sợ đến mức toàn thân co lại: “Cậu Quân, chúng tôi hoàn toàn không biết tiền của cô ấy là của cậu, tôi còn tưởng là tiền mua phòng ông cho cô ấy.

Cho nên trong lòng tôi không vui”

Thôi Như An thật biết ngụy biện cho bản thân.

Chiến Hàn Quân cười lạnh nhạt: “Thôi Như An, nếu như cô muốn đảm bảo rằng cô sống thọ và chết tại nhà thì Linh Trang như thế nào tôi không cần nhưng nếu như dám chọc tức con gái tôi khiến nó không vui, tôi sẽ không nể nang gì đâu”

Hừm…

Nét mặt Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên lộ ra một vẻ u buồn sầu não.

Người đàn ông này chỉ lo cho con, lại không lo cho cô!

Có cần tuyệt tình như thế không?

May là người đàn ông không chống đỡ nổi, còn có con cái đứng lên.

“Hừ, sau này không được bắt nạt mẹ cháu. Nếu như ai mà làm mẹ cháu tức, cháu sẽ mách bố đó” Thanh An đưa hai tay lên chống eo, khuôn mặt nhỏ tức tối Thanh Tùng nói: “Mẹ con là bảo bối lớn của con, khi mẹ ở nhà này, muốn làm gì thì làm. Những việc nhà sau này mẹ con không cần phải làm nữa. con quyết định rồi, sau này mẹ sẽ cùng con ăn cơm: Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, cũng không biết thái độ của anh với đề nghị đó như thế nào, Sợ anh từ chối, Nghiêm Linh Trang tự mình từ chối trước: “Thanh Tùng à, không cần đâu. Mẹ với bà ngoại và mợ sẽ ăn cơm cùng nhau.”

Thanh Tùng nũng nịu với Chiến Hàn Quân: “bố cho mọi người cùng ăn với con đi.”

Chiến Hàn Quân ra vẻ gật gật đầu một cách khó khăn miễn cưỡng.

Mọi người đều vui vẻ là được.

Thôi Như An không nghĩ rằng kết cục cuối cùng lại bất lợi với mình như vậy, cô ta không những không lấy được một đồng nào từ Nghiêm Linh Trang, mà còn làm mất đi bữa trưa miễn phí nữa.

‘Vẻ mặt đột nhiên cúi rụp xuống, ủ rũ, ấm ức.

“Ông à, nếu cả gia đình đã ăn riêng như thế, chỉ bằng bán căn nhà lớn này đi, đổi thành hai căn nhà nhỏ, ai ở nhà đó tính ra lại tự do tự tại” Thôi Như An lại bắt đầu tạo nghiệp.

Linh Trang đột nhiên đứng dậy, nét mặt phẫn nộ nói: “Các người nghe đây, căn nhà này là nhà của mẹ tôi, ai cũng không được bán”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play