Thôi Như An cười gian xảo và nói: “ Nếu cô còn chưa ly hôn với cậu Quân, tiền của cô nhà họ Nghiêm chúng tôi tất nhiên cũng không để ý đến. Nhưng bây giờ, cô ly hôn rồi, ở trong căn nhà của nhà họ Nghiêm, ăn cơm của nhà họ Nghiêm, cô còn cho rằng cô và chúng tôi là người ngoài ư?”

“Đúng là logic của bọn cướp” Nghiêm Linh Trang tức giận đáp.

Thôi Như An lại càng nói lại càng vênh váo: “lẽ nào tôi nói sai rồi à? bây giờ cô mang con về nhà họ Nghiêm, vậy thì cô nên coi nhà họ Nghiêm là nhà của mình đi, cùng nhà họ Nghiêm đối mặt với khó khăn trước mắt. Ông à, tôi nói có đúng không?”

Nghiêm Chính rơi vào trầm lặng Đột nhiên, tất cả mọi người trong phòng đều xúc động phẫn nộ mà nhìn sang Nghiêm Linh Trang, nghiêm túc coi cô thành kẻ thù chung.

Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến mấy tiếng còi, đập vỡ không khí căng thẳng ở trong phòng.

Đàm Bảo Ngọc đứng dậy, đi ra ngoài đón khách.

Không lâu sau, Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân đi vào.

Phía sau bọn họ, còn có hai người phụ nữ mặc quần áo đầu bếp đi theo.

Thôi Như An nhìn thấy đầu bếp, đột nhiên trong đôi mắt lóe lên ánh sáng của niềm vui mừng rực rỡ.

“Ối giời ơi, nhà họ Nghiêm chúng tôi đang thiếu người nấu cơm đây? cậu Quân mang đầu bếp đến cho chúng tôi à, thật là giúp người khi khó khăn rồi”

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân lạnh lẽo nhìn lướt qua: “bọn họ chỉ phục vụ cho con của t Thôi Như An chết lặng Chiến Hàn Quân liếc nhìn chiếc đồng hồ ở trên tường, nhắc nhở Thôi Như An: “dì Thôi, đến lượt cô đi nấu ăn rồi”

Mặt của Thôi Như An tỏ ra không muốn: “Chỗ này từ lớn đến bé có bao nhiêu người, tại sao lại để một mình tôi hầu hạ tất cả mọi người?”

Chiến Hàn Quân mặt lạnh như băng, anh còn nhớ là Linh Trang làm việc chăm chỉ để làm bữa tối cho gia đình này.

“Con của tôi, cô còn không đủ tư cách để phục vụ.” Chiến Hàn Quân độc mồm độc miệng nói.

Ánh mắt của Thôi Như An đánh sang phía của Nghiêm Linh Trang: “Vậy con gái đã được gả đi, cho dù bị nhà chồng bỏ, vẫn không về nhà mẹ đẻ ở, tôi là không thể hầu hạ người không danh chính ngôn thuận đâu.”

Mặt của Nghiêm Linh Trang tái xanh, nắm chặt bàn tay ở trong ống tay áo.

Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của cô đang tức đến run rẩy, trong lòng muốn giết Thôi Như An cũng có rồi.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ được rằng, bảo bối mà anh nâng niu lại phải chịu sỉ nhục như vậy ở thành phố Phong Châu này.

“Thôi Như An!”

Thôi Như An vênh váo không được bao lâu, thì liền nghe thấy tiếng nói của Chiến Hàn Quân.

“Ở trước mặt con của tôi, khinh thường mẹ của chúng nó, cô nghĩ được sẽ phải trả giá gì chưa?” Chiến Hàn Quân nghiến răng nói.

Thôi Như An giờ mới phát hiện, cả ba đứa trẻ đều trợn trừng mắt nhìn cô ta rất hung dữ.

Thanh An thét về phía của Thôi Như An: “Bà đồng này, luôn luôn bắt nạt mẹ của tôi.”

Thanh An quay đầu đi ra khoe bố: “Bố ơi, bọn họ vừa rồi còn liên kết lại ép mẹ giao ra tiên nuôi dưỡng của bố cho chúng con.”

Thanh Tùng cũng tức giận nói: “Mẹ đã cho bọn họ rất nhiều rồi, bọn họ còn chưa cảm thấy thỏa mãn, còn muốn lừa hết tiền trong người mẹ ra.”

Lúc này, Nghiêm Linh Trang không thể điềm tĩnh được nữa.

Nếu Chiến Hàn Quân biết cô lấy tiền anh cho con dùng vào những việc khác, sự tin tưởng của anh với cô có khả năng sẽ bị giảm bớt đi.

Thôi Như An càng không điềm tĩnh, nếu cậu Quân biết cô ta ăn bớt tiền của anh, chỉ Sợ rằng…

Chiết Hàn Quân mở nhẹ miệng nói: “Lòng người tham như rắn nuốt Nghiêm Linh Trang nhanh chóng quay ra giải thích với Chiến Hàn Quân: “ Cậu Quân, một phần tiền này, coi như tôi đã dùng vào việc khác, sau này tôi nhất định sẽ nghĩ cách bù lại, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không động vào tiền nuôi dưỡng của con”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play