Anh ta đột nhiên ói mửa, suýt nữa đã ói ra cả mật xanh mật đỏ.

Nghiêm Linh Trang nhìn bộ dạng khổ sở như vậy của anh ta, cảm thấy có chút áy náy.

“Xin lỗi, tôi cho rằng biện pháp này sẽ có hiệu quả với anh”

Dư Nhân im lặng nhìn cô: “Loại giao dịch bẩn thỉu như thế này, em cảm thấy có thể chữa được bệnh của anh sao?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Lấy độc trị độc mà”

Dư Nhân không nói lên lời.

Cuối cùng Nghiêm Linh Trang đành phải đưa Dư Nhân về nhà. Nấu nước gừng cho anh ta, mới khiến anh ta không buồn nôn nữa.

Dư Nhân bị chơi đùa toàn thân vô lực, nằm trên sô pha nhìn Nghiêm Linh Trang: “Xem ra em rất có kinh nghiệm với trị buồn nôn”

Nghiêm Linh Trang kinh ngạc, còn không phải bởi vì trước kia Chiến Hàn Quân hay buồn nôn, cũng vì vậy mà cô có kinh nghiệm trị nôn.

Cái miệng của kia Dư Nhân lại bắt đầu: “Hoả nhiên em rất thích hợp làm vợ anh”

Nghiêm Linh Trang hung hăng trừng mắt: “Anh có tin tôi ném anh lại câu lạc bộ không?”

Dư Nhân im lặng.

Buổi chiều, Nghiêm Linh Trang đến trường tiểu học đón bọn nhỏ, Dư Nhân từ ghế sô pha đứng lên: “Anh đi cùng em”

Nghiêm Linh Trang buồn rầu, làm sao có thể thoát khỏi cái cao chó này đây? A a al Cổng trường tiểu học, ba bảo bối đeo cặp sách, đứng chờ mẹ. Khi bọn nhỏ thấy người đàn ông phía sau mẹ, cả ba đứa bé đều sững sờ.

“Mẹ muốn cùng chú kia kết hôn sao?” Lạc Thanh An bối rối Lạc Thanh Tùng nói: “Thật ra nhìn kỹ lại, chú này cũng đẹp trai, nếu như đối xử tốt với mẹ, tôi cũng không có ý kiến”

Chiến Quốc Việt lườm Lạc Thanh: “Người gì chỉ nghĩ tới việc ăn uống Lạc Thanh An không vui, lẩm bẩm “Chú này có đẹp trai đi nữa, cũng không đẹp bằng bố”

Lạc Thanh Tùng khách quan công bằng nói: “Nhưng thân thủ chú này rất lợi hại. Hơn nữa bây giờ bố đang bị thương, mị lực trong lòng mẹ có thể sẽ bị giảm”

Chiến Quốc Việt nói: “Bố có bị thương tàn phế, cũng mạnh hơn người đàn ông này gấp trăm lần”

Lạc Thanh An gật đầu: “Đúng vậy”

Lạc Thanh Tùng bị cô lập, cái miệng nhỏ nhắn hếch cao, ủy khuất nói: “Tớ nói thật mà. Tớ cũng rất yêu bố, nhưng bố toàn chọc mẹ buồn”

Nghiêm Linh Trang đi đến, cười chào.

“Bảo bối, các con ở trường học có hiểu bài không?”

Điều cô lo lắng nhất là bọn nhỏ chưa trải qua giáo dục chính thống, cũng không biết đột nhiên lên lớp ba, có theo kịp hay không?

Ba đứa trẻ ủ rũ thở dài: “Ôi”

Nghiêm Linh Trang lo lắng an ủi bọn nhỏ: “Học không hiểu không sao, chúng †a học từ từ”

Ai ngờ Lạc Thanh An ai oán nói: “Mẹ ơi, đơn giản quá.”

Nghiêm Linh Trang: Nghiêm Linh Trang cảm thấy lo lắng của mình đều là thừa. Loại học bá như Chiến Hàn Quân làm sao có thể đào tạo một đứa trẻ thành thiểu năng được.

Dư Nhân cười hì hì chào bọn nhỏ: “Các bảo bối, các con thật giỏi. Bố đến đón các con, các con có vui không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play