Nghiêm Linh Trang thông cảm nhìn Dư Nhân: “Chẳng lẽ anh thật sự động lòng với tôi?”

Dư Nhân kích động nằm lấy cổ tay cô: “Nếu như thế, anh không thể buông em ra. Nghiêm Linh Trang, anh muốn em gả cho anh”

Nghiêm Linh Trang thoát khỏi tay anh ta, nhìn anh ta nói: “Anh thích tôi, nhưng cũng phải được tôi thích mới được”

Dư Nhân vô cùng bá đạo: “Em có thích anh hay không không quan trọng, anh thích là được rồi. Anh không muốn chịu đựng cuộc sống không có em ở bên cạnh, em phải ở cùng anh”

Nghiêm Linh Trang dở khóc dở cười: “Vậy gọi là bệnh tương tư, cần phải trị”

Dư Nhân buông tay cô ra: “Chữa như thế nào?”

Nghiêm Linh Trang sờ cổ tay đã sưng đỏ, giận dữ nói: “Rất đơn giản, tôi đưa anh đến một nơi.”

Sau đó Nghiêm Linh Trang đưa Dư Nhân đến một câu lạc bộ nữ sắc lớn nhất thành phố Phong Châu.

Đi đến trước cửa, Nghiêm Linh Trang đưa một tấm thẻ, đây là một tấm thẻ hội viên phổ thông. Cô nhét vào tay Dư Nhân: “Đi lên phòng 404 chờ tôi.”

Dư Nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Linh Trang dưới ánh đèn màu sắc, trong mắt anh ta lóe một ý cười.

Anh ghé sát vào tai Nghiêm Linh Trang: “Được, anh đợi em” Âm thanh rất nhẹ nhưng lại khiến cho người ta thấy không khó chịu nổi.

Nghiêm Linh Trang kinh ngạc nhìn bóng lưng anh ta, rồi ngẩn ra một lúc.

Người này có biết cô đưa anh ta tới đây làm gì không?

Dư Nhân sao có thể không biết chứ?

Anh cũng là khách quen hay ra vào những nơi phong nguyệt như này, nhưng mà anh ở đó để bàn công việc, hoàn toàn không có liên quan đến việc tán gái.

Dư Nhân đi đến phòng 404, thấy là một phòng bao bình thường, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh tởm.

Anh ngồi trên giường lớn, khuôn mặt đầy mong chờ chờ Nghiêm Linh Trang đến.

Không bao lâu, truyền đến tiếng cắm thẻ mở cửa phòng.

Dư Nhân vui vẻ, bước nhanh về phía trước.

Vừa bước ra cửa, một bóng dáng trắng lóa ôm lấy anh ta. Dư Nhân không thấy rõ khuôn mặt của cô ta, anh còn tưởng là Nghiêm Linh Trang, nên ôm cô †a đi tới bên giường, đặt cô ta lên giường, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ta, anh ta vô cùng tức giận.

Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Dư Nhân, người phụ nữ này như bạch tuộc treo trên cổ anh ta: “Anh trai, anh yên tâm, em sẽ phục vụ anh thật tốt.

Em biết anh không có kinh nghiệm, em sẽ chủ động”

Dư Nhân vô cùng tức giận, mặt trầm xuống lạnh giọng nói: “Nghiêm Linh Trang đâu?”

“Anh nói là cô gái trả tiền cho anh?

Cô ấy nói cô ấy là chị anh. Cô ấy đối với anh thật tốt, cô ấy nói phương diện kia của anh không được, nên muốn em cố gắng giúp anh lấy lại phong độ”

Dư Nhân giơ tay lên đánh nhẹ vào đầu người phụ nữ kia, người phụ nữ buồn bực không một tiếng động ngã xuống giường.

Dư Nhân tức giận đạp cửa rời đi.

Nghiêm Linh Trang vừa rời khỏi câu lạc bộ không bao lâu, cô nghĩ sẽ giúp anh ta chữa bệnh sạch sẽ, nhưng cũng không biết có hiệu quả hay không, cô cảm thấy hơi đau lòng cho tiền của mình.

Bỗng nhiên, một bóng đen nhanh như chớp lao đến đứng chắn trước mặt cô.

Nghiêm Linh Trang nhìn kỹ lại, thấy khuôn mặt tức giận của Dư Nhân, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Linh Trang là: tiền của cô đều tiêu tốn vô ích rồi.

“Sao anh đi ra nhanh như vậy? Tiền của tôi, cứ như vậy mất hết?” Nhìn cô đến nhức mắt, khiến cho khuôn mặt đẹp trai của Dư Nhân càng đen hơn.

Nghiêm Linh Trang thấy anh ta thật sự đã tức giận, cũng nhận ra mình đã làm hơi quá, nên cô mỉm cười nịnh hót nhìn anh ta. Ngon ngọt dỗ dành: “Anh đừng tức giận mà, câu lạc bộ này là nơi phong nguyệt cao cấp nhất thành phố Phong Châu đó. Phụ nữ bên trong không chỉ có vóc dáng nóng bỏng, mà khuôn mặt cũng rất đẹp, hơn nữa cung phu phục vụ cùng rất tốt. Không phải anh có chứng ưa sạch sẽ với phụ nữ sao, đó là bởi vì anh cảm thấy phụ nữ đều xấu, nếu như anh thấy mấy người phụ nữ kia xinh đẹp, đương nhiên bệnh của anh tự nhiên sẽ hết”

Dư Nhiên nghĩ đến nữ phục vụ ăn mặc hở hang kia, không biết đã hầu hạ bao nhiêu tên đàn ông, bỗng nhiên anh cảm thấy buồn nôn, dạ dày cuộn lên, ói như điên vào thùng rác bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play