Nghiêm Linh Trang phát cáu hét lên: “Nhắm đôi mắt chó của anh lại đi!”

Nghiêm Mặc Hàn cười nói: “Sợ người khác thấy thì chú ý chút đi”

Nghiêm Linh Trang lấy tay che cổ của mình: “Nói mau, anh tìm em làm gì?”

Nghiêm Mặc Hàn không tỏ ra cà lơ phất phơ nữa, bống trở nên ấp úng: “Em… Là chị em thân thiết của Anh Nguyệt, vậy… Cô ấy có nói với em nguyên nhân năm ấy cô ấy ra nước ngoài không?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu, khuôn mặt vốn đang tràn đầy vui vẻ bỗng chốc trở nên buồn bã.

Nghiêm Mặc Hàn lập tức căng thẳng y lại ra nước ngoài?”

Anh ta vừa chờ đợi vừa sợ hãi nhìn Nghiêm Linh Trang, kích động bất an chờ đợi đáp án Nghiêm Linh Trang ai oán nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Rõ ràng anh không buông bỏ được con bé, tại sao lại bày ra bộ dạng tuyệt tình như vậy chứ?”

Nghiêm Mặc Hàn bất lực nói: “Anh đã hạ quyết tâm ở bên Đàm Bảo Ngọc rồi, đương nhiên không thể dây dưa mãi với những người phụ nữ khác như trước đây được, thế sẽ không công bằng với Bảo Ngọc”

Nghiêm Linh Trang phẫn nộ: “Anh có tình có nghĩa với cô Hiểu Ngọc kia thật nhỉ, nhưng với Anh Nguyệt thì anh quá ác độc rồi đấy”

Nghiêm Mặc Hàn nghẹn lời.

Nghiêm Linh Trang lại nói tiếp: “Nếu anh đã quyết định dứt khoát với Anh Nguyệt thì anh cũng không cần biết chuyện trong quá khứ của con bé đâu. Em sợ sau khi anh biết, cả đời này sẽ thấy cắn rứt lương tâm”

Nghiêm Linh Trang nói xong bỏ đi ngay, nhưng Nghiêm Mặc Hàn bắt lấy tay cô: “Em cứ úp úp mở mở làm anh thấp thỏm hơn đấy, thôi em nói ra luôn đi cho anh dễ chịu còn hơn Nghiêm Linh Trang hỏi: “Muốn biết thật sao?”

Nghiêm Mặc Hàn gật đầu: “Đừng nhiều lời?

Nghiêm Linh Trang chầm chậm nói: “Bởi vì con bề gặp chuyện không may trên đường đuổi theo anh”

Tay Nghiêm Mặc Hàn đang nắm tay cô bỗng siết lại, móng tay như sắp đâm vào da thịt của Linh Trang.

“Chuyện gì?” Anh ta hoảng loạn bất an hỏi.

Mắt Linh Trang đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Anh à, con bé bị cưỡng hiếp, có thai. Anh Quân sợ con bé bị ám ảnh tâm lý nên ép nó bỏ cái thai, đưa nó ra nước ngoài chữa trị”

Nghiêm Mặc Hàn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, lúc này đây anh không suy nghĩ được gì hết…

Anh ta chầm chậm bỏ tay cô ra, đi qua đi lại như một bức tượng biết đi. Cuối cùng anh †a ôm lấy đầu, đau khổ quỳ trên đất.

“Tại sao cô ấy không nói với anh?” Nghiêm Mặc Hàn thì thầm, không ngừng lặp đi lặp lại một câu Nghiêm Linh Trang cười khổ: “Nói cho anh biết? Có thể thay đổi kết quả sao?”

Nghiêm Mặc Hàn bỗng ngẩng đầu lên, nếu anh biết Anh Nguyệt do anh mà gặp phải chuyện này, anh sẽ bất chấp tất cả giữ cô ấy ở bên cạnh mình.

Nhưng Linh Trang không biết được suy nghĩ của anh, chỉ mệt mỏi nói: “Bây giờ anh biết rồi, cũng có thể theo đuổi lại cô ấy, nhưng anh lại không hề làm như vậy, anh chỉ quan tâm đến cô Bảo Ngọc kia”

“Anh à, rốt cuộc anh yêu con bé, nhưng không nhiều bằng con bé yêu anh”

Hai mắt Nghiêm Mặc Hàn đỏ ngầu, nước mắt chực chờ chảy xuống.

Linh Trang giống như một đao phủ, cắt đi từng thớ thịt trên người anh, không kết liễu anh bằng một cú chí mạng thì quyết không từ bỏ.

“Anh à, anh có biết không? Chiến Bá Kiên cứ săm soi chì chiết chuyện này, cảm thấy Anh Nguyệt không xứng với những thanh niên tuấn tú giàu có kia nên mới không cấm kị gì mà làm chủ hôn nhân của Anh Nguyệt. Bây giờ Anh Nguyệt sống ở nhà họ Chiến có thể nói chỉ là một con kiến đang lay lắt qua ngày thôi”

Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Trước đây anh là động lực sống của con bé, nhưng hiện tại, anh và bố mẹ của nó đều ruồng bỏ nó, mấy người bảo nó làm sao sống đây?”

Linh Trang dứt lời liền quay người đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play