“Là nhà họ Nghiêm chúng em có lỗi với Anh Nguyệt” Linh Trang sụt sịt mũi: “Khiến em ấy phải chịu uất ức rồi”

Chiến Hàn Quân ngơ ngác Hôm nay anh chứng kiến cảnh Anh Nguyệt bị uất ức, thấy được sự đau khổ của Anh Nguyệt, anh vừa thấy đau lòng cho Anh Nguyệt, nhưng cũng nghĩ tới Linh Trang.

Ban đầu lúc Linh Trang lấy thân phận Lạc Thanh Du tiếp cận anh, anh đã lạnh lùng vô tình với cô, không thua kém gì Nghiêm Mặc Hàn. Lúc đó cô đã bất lực và tổn thương đến mức nào chứ.

Chiến Hàn Quân giơ tay ra, dịu dàng sờ lên tóc của cô, bỗng nhiên mở miệng nói: “Linh Trang, có phải yêu anh mệt mỏi lắm không?”

Anh nói ra suy nghĩ của mình Linh Trang nhìn anh, đôi mắt đen láy ngập vì sao đơn thuần như một con nai.

“Không mệt mỏi.” Cô đột nhiên cười một tiếng.

Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng cười: “Em có khổ cũng sẽ không nói ra”

Nghiêm Linh Trang nững nịu nói: Em thật sự không khổ chút nào”

“Anh đối xử với em như vậy, không biết em Chiến Hàn Quân đã khóc bao nhiêu lần rt nói một cách thoải mái.

Nghiêm Linh Trang tự cười mình: “Em trời sinh tuyến lệ phát triển, vốn là một người thích khóc mà”

“Sau này, anh nhất định sẽ không để em chịu uất ức nữa” Chiến Hàn Quân chăm chú nhìn vào mắt cô, giống như đang thề nguyện.

“Vâng!” Nghiêm linh Trang gật đầu.

Sau khi Nghiêm Mặc Hàn tiễn Anh Nguyệt về, anh ta u sầu trở về, thất thần đứng trước cửa phòng Nghiêm Linh Trang: “Bé Trang, em ra đây, anh có chuyện muốn nói với em”

Nghiêm Linh Trang đang rất cáu anh ta, lớn giọng nói: “Không rảnh”

Nghiêm Mặc Hàn trừng mắt nhìn cô: “Không phải em đang rảnh sao?”

Nghiêm Linh Trang lập tức bóp chân cho Chiến Hàn Quân: “Không thấy em đang bận sao?”

Nghiêm Mặc Hàn: “Xem như em giỏi” Sau đó đen mặt xoay lưng bỏ đi Chiến Hàn Quân nằm lấy tay Nghiêm Linh Trang, nói: “Anh của em có nhiều tâm sự, có lẽ là có chuyện quan trọng muốn nói với em.

Mau đi đi”

“Vậy anh thì sao?”

Chiến Hàn Quân nhìn chiếc giường màu hồng phấn, cười nói: “Anh thì năm đây nghỉ ngơi chút.

Nghiêm Linh Trang đỡ anh đi đến giường, khi cô định xoay người rời đi, Chiến Hàn Quân lại ôm cô vào lòng, hôn cô xong mới thả cô đi.

“Chúc anh ngủ ngon” Nghiêm Linh Trang nói.

“Ùm”

Nghiêm Linh Trang tìm được Nghiêm Mặc Hàn ở vườn hoa dưới lầu.

Nghiêm Mặc Hàn cứ nhìn cô, ánh mắt đầy ẩný Nghiêm Linh Trang còn tưởng anh mình tức giận vì hôm nay cô đã đánh ổng một trận, bèn nhẹ giọng an ủi: “Giận rồi à?”

Nghiêm Mặc Hàn cười hì hì: “Ai mà giận chứ?”

“Chứ sao anh lại nhìn em như vậy? Anh nhìn vậy khiến em rén lắm đó, làm phiền anh quản lý biểu cảm của mình một chút” Nghiêm Linh Trang giận dỗi nói Nghiêm Mặc Hàn bèn nói: “Em bảo anh quản lý biểu cảm của mình? Em nên bảo chồng mình kiềm chế cái tính đàn ông trong người cậu ta đi. Bảo cậu ta lần sau để lại dấu vết trên cổ em thì chú ý chút”

Nghiêm Linh Trang cúi đầu, khi thấy dấu hôn ở cổ kéo dài xuống bên dưới, nháy mắt đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play