Cuối cùng thẩm phán tuyên bố: “Bà Hoa có động cơ giết người!”

Bởi vì Điền Cốc Nông không gặp nguy hiểm tới tính mạng nên bà Hoa bị phạt án tù treo ba năm.

Mà Diệp Phong thì đã làm mọi người kinh ngạc trầm trò với tài biện luận vô cùng giỏi của mình, không chỉ Điền Ngọc Mễ mà cả Chiến Bá Kiên cũng giật mình hoảng sợ.

Bọn họ đều rất tò mò rốt cuộc Chiến Hàn Quân đã tìm đâu ra một người kiệt xuất như vậy trong giới luật sư. Trong lòng họ đều đang tính toán, nếu có thể thu nạp Diệp Phong về, khác nào hổ mọc thêm cánh.

Chỉ có điều họ lại phải thất vọng rồi, vì sau khi phiên tòa kết thúc, Diệp Phong đi thẳng về phía Chiến Hàn Quân và hỏi: “Tổng giám đốc chân của anh sao rồi?”

“Không sao” Chiến Hàn Quân đáp.

“Là ai?” Diệp Phong nắm chặt bàn tay mà hỏi Phong Mang, vô cùng tức giận.

Phong Mang dùng ánh mắt đẳng đẳng sát khí nhìn về phía Chiến Bá Kiên, ám chỉ: “Tổng giám đốc nói, thù này đương nhiên sẽ báo, chỉ là cần chờ thời cơ”

Diệp Phong cắn răng, bộ dạng ôn hòa vô hại hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cơn thịnh nộ ngập trời. “Được, khi nào thời cơ đến, thù này cứ để tôi báo. Ông ta hại hai chân của tổng giám đốc bị tàn tật, tôi liền khiến ông ta nát xương cả thân, khiến ông ta sống không, bằng chết”

Chiến Bá Kiên, đi về phía cửa ra vào, mặt căng cứng.

Khi bà cả đi qua người Chiến Bá Quân, anh đột nhiên gọi bà ta lại: “Mẹ”

Bà cả dừng lại.

Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ vội vàng đẩy bà Hoa ra như vậy, thật đáng tiếc”

Bà cả cần răng, sắc mặt tái nhợt: “Ý con là gi”

Diệp Phong cười: “Bà cả vội vàng bảo vệ Nghiêm Hiểu Như nên chưa nghe lời sau của tôi. Thật ra, Điền Cốc Nông khi bị hại, hoàn toàn không bị trói hai tay hai chân”

Mặt bà cả lúc trắng lúc xanh.

Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân đi.

Anh Nguyệt đi đến trước mặt bà cả, hai mắt đẫm lệ, thất vọng nhìn bà: “Con rốt cuộc biết được nguyên nhân tại sao mẹ lại xúi giục con hại chị Linh Trang rồi. Mẹ muốn mượn tay con để thay Nghiêm Hiểu Như diệt trừ tình địch của mình?”

“Anh Nguyệt, không phải như vậy đâu…”

Bà cả bất lực mà biện minh.

“Mẹ đối xử tốt với Nghiêm Hiểu Như thật đấy” Anh Nguyệt đau lòng mà nói, rồi cô ấy bỏ đi ngay.

Ở cửa tòa án có để một chậu sắt dài, bên trong là than lửa đỏ rực hồng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Chiến Hàn Quân và những người khác đi ra ngoài là thấy ngay cảnh tượng chẳng ăn nhập gì này.

Nghiêm Linh Trang nhìn về phía kẻ đầu têu Nghiêm Mặc Hàn, hét lớn: “Nghiêm Mặc Hàn, anh đang làm cái quái gì vậy hả?”

Nghiêm Mặc Hàn ngăn Nghiêm Linh Trang lại, nói với vẻ hơi tức giận: “Em vào đấy mấy ngày, cả người toàn đen đủi. Anh tốn công chuẩn bị chậu lửa này, em nhảy qua là có thể xóa bỏ đi vận xui đấy”

Nghiêm Linh Trang nhìn về phía chậu lửa dài gần hai mét, khóc không ra nước mắt: “Có phải anh không biết đâu, em nhảy xa cùng lắm là một mét tám thôi, anh muốn em nhảy vào  chậu lửa à?”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn Chiến Hàn Quân, giận dữ trách mắng: nói này, sao cậu không cao thêm chút nhỉ? Thành tích luyện tập nhảy xa ngày bé của em gái tôi chính là lấy chiều cao của cậu làm mục tiêu cao nhất đó.

Cậu cao thêm chút nữa là hôm nay nó đã nhảy được qua chậu lửa này rồi”

Chiến Hàn Quân: “…

Hai người này bị thiểu năng trí tuệ à?

“Nhảy ngang qua đi”

Nghiêm Mặc Hàn ngỡ ra: “Đúng đó, nhảy ngang qua, Linh Trang mau nhảy đi, anh khó lắm mới giúp em chuẩn bị chậu lửa này đó”

Nghiêm Linh Trang nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang cười, cười còn xấu hơn cả khóc.

“Chuyện mất mặt như vậy, em không làm được không?” Nghiêm Linh Trang cầu cứu Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân lại nói: “Em đúng là quá xui xẻo rồi, nhảy đi!”

Nghiêm Linh Trang đơ ra: “Không phải chứ, để em nhảy thật sao? Đây là mê tín đó, sao có thể trừ tà được cơ chứ?”

Nghiêm Mặc Hàn rất cảm kích trước sự ủng hộ của Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau mà”

Nghiêm Linh Trang không cãi được họ, chỉ đành đen mặt nhảy qua.

Nghiêm Mặc Hàn cười hì hì kéo tay cô, nói: “Được, nhảy xong rồi, có thể theo anh về nhà rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play