Bà cả thấy vậy, bồng đứng lên và nói: “Đúng vậy, trong thức ăn đúng là có chất kích thích. Tôi cũng chỉ muốn tác thành cho con gái của tôi với Điền Cốc Nông thôi chứ tôi không hề nghĩ đến việc giết Điền Cốc Nông”

Diệp Phong hiểu ý cười cười, lại dời mắt đến chỗ Điền Ngọc Mễ “Cô Ngọc Mễ có muốn nghe đoạn ghi âm của em trai cô hay không?”

Vốn bình tĩnh ung dung mà Điền Ngọc Mễ cũng bắt đầu căng thẳng.

“Đoạn ghi âm gì?

“Việc em trai cô đi Phong Nguyệt Tiểu Trúc, cô là chị gái anh ta cũng biết chứ?”

Điền Ngọc Mễ do dự một lát rồi gật đầu.

Diệp Phong cười nói: “Cô cùng bà cả cùng một giuộc, muốn cho Điền Cốc Nông và Anh Nguyệt gạo nấu thành cơm. Việc này là cô thừa nhận đúng không?”

Điền Ngọc Mễ nhìn chăm chăm vào Diệp Phong, bộ dáng chắc chẩn như vậy, trông anh †a như đã năm trong tay rất nhiều bằng chứng.

Điền Ngọc Mễ gật đầu.

Diệp Phong búng tay một cái, dứt khoát nói: “Thẩm phán, ông đã nghe thấy đấy, Điền Cốc Nông đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc là do sắp xếp của bà cả và cô Điền Ngọc Mễ. Còn việc luật sư Vương Hãng nói rằng cô Linh Trang đã “tính trước”. Tôi cho rằng đây là vu khống”

Luật sư Vương Hãng ngẩn người Thẩm phán đồng ý với suy luận của Diệp Phong.

“Mời tiếp tục”

Diệp Phong quay người, ánh mắt ôn hòa nhìn qua Chiến Hàn Quân đang ngồi trên ghế bồi thẩm đoàn. Nhìn thấy tống giám đốc bị tàn tật hai chân ngồi trên xe lăn, ánh mắt Diệp Phong ánh lên một tia đau đớn.

Chiến Hàn Quân nhìn anh ta gật đầu, đôi mắt dần mất đi sự kiên nhẫn.

Diệp Phong hiểu, đã đến lúc thu lưới rồi Quay người, đôi mắt ôn hòa của Diệp Phong toát ra vẻ nguy hiểm: “Thẩm phán, ở hiện trường nơi Điền Cốc Nông bị đâm, chúng tôi đã tìm được cái này”

Diệp Phong lấy từ túi quần ra một cái bọc kín trong đó có một chiếc khuyên tai phỉ thúy.

Bà cả nhìn thấy đôi khuyên tai kia, lập tức bàng hoàng.

Đó là chiếc khuyên tai bà ta đưa cho Nghiêm Hiểu Như mài Tại sao nó lại nãm ở Phong Nguyệt Tiểu Trúc?

Diệp Phong nói: “Vân tay trên chiếc khuyên tai này trùng khớp với vân tay trên con dao. Mà vân tay này, là của cô Nghiêm”

Diệp Phong thay đối lời nói: “Chỉ có điều, cô Nghiêm này không phải là Nghiêm Linh Trang, mà là Nghiêm Hiểu Như”

Sắc mặt Chiến Bá Kiên và bà cả lập tức trở nên khẩn trương.

Bà cả không khống chế được bỗng nhiên hét lên: “Không phải con bé!”

Diệp Phong cười nói: “Bà cả, tại sao bà lại sốt ruột như vậy?”

Bà cả nhìn Diệp Phong bẵng đôi mắt đầy dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp  Phong.

Anh Nguyệt nhìn mẹ, sự che chở của mẹ dành cho Nghiêm Hiểu Như khiến cho cô ấy cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Diệp Phong nói: “Bà cả, làm sao bà biết là không phải cô ta?”

Bà cả lắp bắp nói: “Con bé đang mang thai, hoạt động bất tiện, làm sao có thể giết người?”

Diệp Phong cười nói: “Bà cả, chẳng lẽ bà đã quên khi đó Điền Cốc Nông bị cô Nghiêm Linh Trang trói lại sao?”

Bà cả ngẩn người.

Diệp Phong nói: “Nếu như bà cả khẳng định hung thủ không phải Nghiêm Hiểu Như, chẳng lẽ bà cả biết đã biết hung thủ là ai sao?”

Ánh mắt bà cả bỗng lạnh đi, đột nhiên nhìn về phía người giúp việc đi tới đây cùng mình, bà Hoa.

Bà Hoa chính là người mà hôm đó Chiến Anh Nguyệt sai đi đưa rượu cho Nghiêm Linh Trang. Lúc này, bà Hoa cảm nhận được ánh mắt của bà cả đang nhìn về phía mình, cả người khẽ run lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bà Hoa từ từ đứng dậy, thừa nhận nói: “Tôi chính là hung thủ giết cậu Nông”

Diệp Phong sững sờ.

Cái kết này, quả thật vô cùng khác so với những gì anh ta muốn.

Bà Hoa nói ra động cơ giết người của mình: “Tôi làm giúp việc ở đại viện Ngô Đồng nhiều năm như vậy, chủ yếu là phụ trách việc ăn uống hàng ngày của cô Anh Nguyệt. Tôi có tình cảm đặc biệt với cô Anh Nguyệt, hôm đó tôi thấy Điền Cốc Nông có ý đồ xấu với cô Anh Nguyệt, nên căm ghét Điền Cốc Nông. Nên mới quyết định ra tay…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play