Khi Nghiêm Linh Trang mặc một chiếc váy đen bước ra, ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi trên người cô và không dời đi được nữa.

Thướt tha, yểu điệu, dáng người uyển chuyển, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ mong manh, tao nhã.

Điều này khiến anh không còn có thể đánh đồng cô với Lạc Thanh Du. Cô ấy giống như.

Nghiêm Linh Trang từ ngày xưa bước ra, đôi mắt long lanh, ngập tràn tình ý không khác gì với năm xưa.

Tuy nhiên, chiếc khẩu trang màu xanh trên mặt lại không phù hợp với vẻ thanh lịch của cô “Cô không cần mặc quần áo đen” Chiến Hàn Quân đột nhiên nói.

Anh mặc quần áo đen chỉ để bày tỏ lòng kính trọng đối với bố mẹ đã khuất. Nhưng cô chắc chắn không có lý do gì để bày tỏ lòng kính trọng đối với kẻ đã giết mình.

Nghiêm Linh Trang cười gian xảo: “Tôi muốn mặc quần áo giống anh”

Ba bảo bối đáng yêu đang ở quanh bàn, thưởng thức bữa sáng do chuyên gia dinh dưỡng tự tay chuẩn bị. Đột nhiên nghe thấy câu nói này của Nghiêm Linh Trang, bé An và bé Tùng bỗng nhiên ném dao trong tay đi, ra vẻ không muốn ăn nữa.

“Cô gì đó, sao cô vẫn chưa đi nữa?” Bé An không hề thân thiện nói.

Nghiêm Linh Trang lấy cuốn tập câu hỏi từ phía sau như ra một trò ảo thuật, sau đó bước đến chỗ bé An với một tốc độ nhanh chóng.

“Cô chủ, mời kiểm tra nào”

Bé An cầm lấy quyển câu hỏi, nhìn thấy tất cả đáp án đều gần giống với đáp án tiêu chuẩn, bé An tức giận nhìn về phía bố mình: “Bố, sao bố lại giúp cô ấy?”

Lòng Nghiêm Linh Trang thầm căng thẳng, tâm trạng hơi buồn bực, sao bé An lại biết anh Quân giúp cô chứ?

Nhìn Chiến Hàn Quân, cô cảm thấy may mắn vì hôm qua đã tung ra kế dự phòng, nói anh phải đứng cùng chiến tuyến với cô.

Ai ngờ Chiến Hàn Quân lại nói: “Cô ấy tự làm sáu câu mà”

Bé An lập tức xem thường Nghiêm Linh Trang: “Cháu biết cô sẽ gian lận mà”

Nghiêm Linh Trang sững sờ, nhìn Chiến Hàn Quân đầy vẻ không tin: “Tổng giám đốc, hôm qua chúng ta đã thống nhất không nói với bọn trẻ mà?”

Chiến Hàn Quân nhàn nhạt nói: “Tôi không có hứa với cô.”

Nghiêm Linh Trang nuốt nước bọt.

Cô đã đề phòng nghìn lần, nhưng cô không thể đề phòng được tâm trí của anh.

Bé An nở nụ cười đắc thẳng: “Cô giáo à, cô đã thua cá cược giữa chúng ta rồi. Bây giờ mời cô rời khỏi đây như đã hứa”

Nghiêm Linh Trang cay đắng nhìn Chiến Hàn Quân, tưởng răng Chiến Hàn Quân sẽ nói đỡ cho cô nhưng Chiến Hàn Quân lại đắm chìm trong điện thoại, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của bé An.

Bé An và bé Tùng hả hê nhìn cô: “Đi thong thả, không tiên!”

“Tổng giám đốc…” Nghiêm Linh Trang cắn cắn môi nhỏ, trong lòng luôn miễn cưỡng không tin Chiến Hàn Quân lại đối xử bạc tình bạc nghĩa với mình như thế!

“Có chơi có chịu” Chiến Hàn Quân nhướng mắt, nhẹ nhàng nói.

Nghiêm Linh Trang đã hiểu rõ hiện thực, Chiến Hàn Quân cũng không thể nói đỡ giúp cô được, vậy thì cứ chơi xấu thôi: “Cô không đi”

Bé An trợn to đôi mắt hình quả hạnh: “Cô chơi xấu?”

Nghiêm Linh Trang tự tin nói: “Cô không chơi xấu, cùng lắm thì cô… không làm gia sư của các cháu nữa. Nhưng cô vẫn là người chăm sóc bố của các cháu”

Bé An rất tức giận: “Bố, bố nhìn cô kia nói chuyện kìa, cô ấy hoàn toàn không xứng đáng làm người chăm sóc cho bố”

Chiến Hàn Quân nhìn về phía Nghiêm Linh Trang, nhưng ánh nhìn của Nghiêm Linh Trang lại cố tình chuyển sang chỗ khác với dáng vẻ “tôi không nghe, tôi không thấy”.

Trong mắt của Chiến Hàn Quân hiện lên ý cười.

Trước khi anh đưa ra quyết định, Nghiêm Linh Trang đã bước ra ngoài: “Hoa trong vườn héo rồi, tôi đi tưới cho chúng”

Bé An tức giận mắng: “Cô kia, bố còn chưa nói sẽ trừng phạt cô thế nào đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play