Nhìn thấy Chiến Hàn Quân trên mặt đất, cô chạy đến đặt tay anh khoác lên vai mình, sau đó đỡ anh lên giường Chiến Hàn Quân uể oải nằm xuống giường, Nghiêm Linh Trang đắp chăn cho anh và ngồi bên giường an ủi: “Tổng giám đốc, anh đừng vội, chân anh chỉ vừa mới vừa khỏi thôi, muốn hồi phục khả năng đi lại chắc chẩn phải trải qua một quá trình khá dài. Anh cứ nhân cơ hội dưỡng thương này mà chầm chậm hưởng thụ cuộc sống đi”

Chiến Hàn Quân lạnh nhạt đáp: “Ừ” Sau đó anh nhìn Nghiêm Linh Trang và hỏi: “Tối qua cô không ngủ à?”

Nghiêm Linh Trang mừng rỡ cười nói: “Tổng giám đốc, mười câu hỏi đó tôi làm xong rồi”

“Cho tôi xem”

Nghiêm Linh Trang quay trở lại gian phòng nhỏ và lấy câu hỏi ra.

Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy những câu hỏi mà cô đã làm được, anh cũng thật sự ấn tượng với cô…

Chín câu hỏi đầu làm được năm câu, hoàn toàn giống với những gì mà anh đã đoán. Và câu hỏi cuối cùng vẫn là đáp án khiến anh phát điên: ‘Luôn quấn quít không rời!”

“Đưa bút cho tôi: Nghiêm Linh Trang đưa cây bút máy trên tay cho anh.

Chiến Hàn Quân đã chỉ ra bốn câu sai để cô sửa lại. Nghiêm Linh Trang đã chết lặng sau khi nhìn thấy đáp án chính xác.

“Vậy mà tôi lại làm sai bốn câu?” Cô vô cùng rầu ĩ.

Chiến Hàn Quân không biết cô đang buồn vì điều gì: “Cô nên tự hào vì có thể giải quyết được đề bài mà tôi ra”

Nghiêm Linh Trang ảm đạm nói: “Tổng giám đốc, chỉ số thông minh của chúng ta chênh lệch như vậy, sau này tôi cũng sẽ không bị anh bắt nạt chứ nhỉ?”

Chiến Hàn Quân nhìn cô, không nói nên lời: “Tôi ăn no rửng mỡ à, bắt nạt phụ nữ yếu đuối như cô làm gì?”

Nghiêm Linh Trang: “…

Nói cô là một phụ nữ yếu đuối?

Nếu là Lạc Thanh Du yếu đuối và kém cỏi trước đây, thì nói cô yếu đuối cô sẽ nhận.

Nhưng bây giờ cô là Nghiêm Linh Trang, một người phụ nữ mạnh mẽ có thể thách thức tám võ một Taekwondo cùng một lúc, vậy mà lại nói cô là một người phụ nữ yếu đuối.

Nhìn lướt qua chân của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang nói: “Tổng giám đốc, thật ra tôi không yết…

“Vậy tôi có thể bắt nạt cô à? Là ý này sao?”

Chiến Hàn Quân mỉm cười.

Nghiêm Linh Trang: “…

Mẹ nó, cô cũng không phải là người thích tự ngược!

Tại sao giao tiếp với nam thần lại khó như vậy.

“Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không yếu và tôi có thể bảo vệ anh”

Nghiêm Linh Trang không thèm quan tâm và lớn tiếng tuyên bố.

Chiến Hàn Quân chết lặng.

Thật lâu sau, Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Ai cần cô bảo vệ?”

“Anh hành động bất tiện, lúc này chấp nhận mình yếu thì có gì sai?” Nghiêm Linh Trang thật sự không hiểu tại sao anh lại cố chấp như vậy.

Chiến Hàn Quân ngẩng đầu, nhìn cô rất nghiêm túc: “Tôi nói rồi, tôi dựa vào đầu óc để kiếm cơm, không phải bằng chân”

Nghiêm Linh Trang sửng sốt, rõ ràng đây chính là dựa vào đầu óc để bắt nạt người khác mà, sao lại đối thành dựa vào đầu óc để kiếm cơm thế?

“Miễn là tế bào não của tôi không chết, tôi có thể tạo ra bao nhiêu tài sản mà cô muốn.”

Nghiêm Linh Trang sững sờ…

“Tổng giám đốc, tôi có thể tự kiếm tiền”

Anh ấy nói sai hay là lời thật lòng vậy?

Không phải đã nhận ra mình là Nghiêm Linh Trang rồi chứ?

Sau khi nói vài lời này, bỗng nhiên Chiến Hàn Quân im lặng một lúc lâu.

Nghiêm Linh Trang cất tập câu hỏi, trở về phòng chợp mắt một chút, đúng tám giờ dậy.

Đầu tiên là phục vụ Chiến Hàn Quân mặc quần áo và rửa mặt. Sau đó, trong lúc anh xem tin tức, cô vào thay một chiếc váy đen rồi bước ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play