“Tôi không chấp nhận” Lạc Thanh Du tức giận phản đối Ông cụ nhìn Lạc Thanh Du bằng con mắt khác, bẩy nghìn tỷ cô ta cũng không cần, lại còn có dũng khí dám đối đầu với ông cụ nữa.

Ông già rướn người, giọng nhỏ nhẹ mà đầy tính uy hiếp: “Vậy thì cô sẽ không nhận được một xu nào, mà cũng sẽ mất luôn quyền nuôi con.”

Lạc Thanh Du nhìn ông cụ căm phần, dùng giọng điệu khiêu khích tuyên chiến với ông cụ.

“Ông có thể dùng trăm nghìn thủ đoạn để cướp đoạt quyền nuôi Thanh Tùng, thế nhưng vĩnh viễn không thể khiến tôi khuất phục tự nguyện giao con cho nhà họ Chiến các người”

Ông cụ nhìn Lạc Thanh Du lạnh lùng: “Tôi không cần cô tự nguyện”

Lạc Thanh Du tức giận nói: “Nếu tôi không đồng ý, ông vẫn cố ý tình cưỡng ép lấy quyền nuôi Thanh Tùng, vậy thì có khác gì ăn cướp?”

Ông cụ tức giận đập tay xuống bàn, khiến tách trà rơi xuống đất kêu răng rắc.

Chiến Hàn Quân nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn vội chạy vào.

Thì thấy ông cụ với đôi mắt đỏ ngầu như máu đang nhìn nhìn chăm chặp Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du cũng cứng cỏi nhìn thẳng Vào ông cụ.

Ông cụ tức giận nói: “Hàn Quân, ta ra lệnh cho cháu, lập tức giành lại quyền nuôi Thanh Tùng thông qua thủ tục tư pháp”

Lạc Thanh Du nhìn ông ta với ánh mắt không chút sợ hãi: “Bọn cướp”

Chiến Hàn Quân tay vỗ trán, vậy là ông cụ và Lạc Thanh Du đã tranh cãi?

“Lạc Thanh Du, cô ra ngoài trước đi”

Chiến Hàn Quân chỉ có thể tạm thời tách hai con người đang tức giận này ra, từ từ dập lửa.

Lạc Thanh Du rời đi.

Ông cụ bất lực ngồi xuống ghế sô pha, bực bội nói: “Cô ta thật ngang bướng”

Chiến Hàn Quân rót một tách trà nóng, đặt vào tay ông cụ: “Sao ông lại ép buộc cô ấy?”

Ông cụ nheo mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Cháu rốt cục là không làm gì được cô ta, hay là do vì tình cảm không nố ra tay? Tại sao chuyện này lâu như vậy rồi vẫn không giải quyết được. Như này không giống với phong cách của cháu.”

Chiến Hàn Quân thong thả nhấp một ngụm trà, cười khổ:”Cả hai đều có”

Ông cụ kinh ngạc: “Hoài An nói lý do nó và cháu chia tay là có liên quan đến Lạc Thanh Du, vốn dĩ ta không tin. Bây giờ xem ra, những lời nó nói đúng là sự thật. Cháu hình như đã không còn ghét bỏ Lạc Thanh Du như lúc trước.”

Còn hơn cả “không ghét”?

Chiến Hàn Quân cười khổ. Anh giờ đối với cô là một phần thích, năm phần quyến luyến, mười phần tình sâu.

Anh gật đầu.

Ông cụ vô cùng ngạc nhiên: “Cháu thích cô ta sao?”

Chiến Hàn Quân chìm trong suy nghĩ. Rất lâu sau, anh mới nghiêm túc trả lời: “Không chỉ là thích”

Ông cụ bàng hoàng hồi lâu.

“Đã như vậy tại sao lần trước, ta bảo cháu cưới cô ta cháu lại không đồng ý?”

Chiến Hàn Quân nói: “Trước khác, nay khác”

“Bây giờ cháu có muốn cưới cô ta không?”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

Nhưng ông cụ cố hết sức ngăn cản, quả quyết nói: “Cháu không phải nói cô ta sau ly hôn với cháu còn cùng người khác tái hôn và sinh con sao, loại đàn bà không trong sạch như vậy không thể nào bước chân vào nhà họ Chiến được”

“Ông nội, coi như là vì Quốc Việt đi!” Trong lời nói nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân ẩn chứa sự cầu khẩn.

“Đừng nói nữa, ta không đồng ý” Ông cụ nói với thái độ kiên quyết. “Con trai nhà họ.

Chiến chúng ta, vẫn chưa suy đồi đến mức phải cưới người phụ nữ đã ly hôn hai lần”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play